“Được, nhưng bây giờ em cần phải đi ngủ, nếu không, anh sẽ thu hồi hết tất cả đấy.”
Thế nên, vì không để Hạ Thiên Tường đổi ý, Tô Nhược Hân nhắm mắt lại đi ngủ.
Tuyệt đối không nghĩ tới danh sách.
Nếu cô định gửi qua cho anh, anh sẽ biết ngay là cô vẫn còn thức, vì vậy anh sẽ không mua cho cô hay gửi qua đây cho cô nữa.
Nhắm mắt lại, cô chỉ muốn trong giấc mơ có Hạ Thiên Tường.
Ừm, nhất định phải có.
Thế mà trong giấc mơ cô thật sự mơ thấy Hạ Thiên Tường.
Cô mơ thấy tên lưu manh Hạ Thiên Tường lại chơi trò hôn hít với cô.
Mỗi lần anh hôn cô cứ như chưa đã nghiền, bao giờ cũng hôn đến khi cô không thở nổi nữa mới chịu tha cho cô.
Một đêm qua đi trời cũng đã hửng sáng, trong phòng vẫn yên tĩnh, Lư Yên và Hạ Thiên Hương vẫn còn đang ngủ.
Gô là người đi ngủ cuối cùng nhưng lại thức dậy đầu tiên.
Cô đứng dậy đi đến kéo rèm cửa sổ ra một chút, ngoài cửa sổ mọi người cũng đã bắt đầu đi lại trên đường, “Tình Đạt” ban ngày và “Tình Đạt” ban đêm giống như hai thế giới vậy.
Gô nhìn qua một lượt rồi đi rửa mặt.
Đến nơi này bao nhiêu lần cũng không thấy nhàm chán.
Cô cũng chưa bao giờ muốn ngồi yên trong phòng.
Chỉ cần còn sức thì cô sẽ đi dạo thăm thú xung quanh, nhìn bao nhiêu lần cũng thấy mới lạ.
Từ quần áo trang sức đến thói quen sinh hoạt của những người nơi đây đều vô cùng mới lạ.
Nhưng khi vừa ra khỏi cửa cô lại nhìn thấy Hạ Tứ đang đứng dựa lên vách tường ngoài hành lang, đứng bất động giống như một môn thần: “Anh… Anh thức cả đêm à?”
Hạ Tứ nhanh chóng đứng thẳng dậy: “Hạ Tam canh nửa đêm trước, tôi canh nửa đêm sau, chúng tôi đều ngủ rồi.”
Lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm: “Ừm vẫn cần phải ngủ, nếu không ban ngày sẽ không thể tỉnh táo được.”
“Cô Tô đang muốn đi đâu vậy?”
“Tôi đi xem ông chú kia.” Chắc là tối qua A Phong về đã cho ông ấy uống thuốc một lần, có lẽ bây giờ cũng khá hơn một chút.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa mới đi ra khỏi khách sạn đã bị người ta ngăn lại, người đó đưa một giỏ nhỏ trong đó có đông trùng hạ thảo đã được xếp gọn gàng đến trước mặt cô.
“Tránh ra, chúng tôi không mua thứ này.’ Hạ Tứ không chút nghĩ ngợi muốn đẩy người phụ nữ ra vì anh ta nghĩ người này chỉ là một người bán đông trùng hạ thảo dạo.
đông trùng hạ thảo thật, nhưng nếu là dược liệu thì cô chỉ cần nhìn thôi là đã có thể phân biệt đó là hàng thật hay giả.
“Cảm ơn chị nhưng đó chỉ là một chuyện nhỏ thôi.” Người phụ nữ vẫn khăng khăng muốn đưa nhưng Tô Nhược Hân vẫn đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra.
“Cô không biết đâu, con tôi thường xuyên bị tiêu chảy, từ lúc sinh ra đến giờ tháng nào thằng bé cũng bị dăm ba lần, đúng là giày vò người mà. Tôi biết mấy người trên đất liền đến đây thích mua cái này, mà đa số hàng bán trên phố là hàng giả, cái này của tôi là hàng thật nên tôi mới đưa cho cô.”