“Đã biết.”
Hạ Tam và Hạ Tứ đồng thời gõ hai từ ‘đã biết”, rồi bắt tay vào việc.
Nhiệm vụ hiện giờ của hai người họ là vượt qua Phòng tiêu chuẩn rộng rãi, thoải mái hơn khách sạn nhỏ lần trước cô ta ở nhiều.
Hạ Thiên Hương thay đồ ngủ định đi tắm, Tô Nhược Hân vội vàng gọi cô ấy lại: “Thiên Hương, tối nay đừng tắm”
“Sao vậy chị?”
“Bởi vì tối nay tắm sẽ khó chịu, em đi rửa mặt qua là được.”
“À à à, em biết rồi.” Hạ thiên Hương nghe lời đi rửa mặt, Tô Nhược Hân lập tức tạo một nhóm nhắn tin, kéo tất sáu người khác vào, sau đó, cô rất trịnh trọng tuyên bố, tối nay không một ai được tắm.
“Bác sĩ Tô, sao lại không được tắm.”
“Mọi người sẽ say độ cao đó.”
“Chẳng lẽ đến đây rồi là sau này không được tắm sao?”
“Chờ mọi người không còn say độ cao nữa, thích ứng được độ cao này là được tắm, ừm, nhiều nhất là bốn ngày sẽ thích ứng được thôi.”
“Đã biết.”
“Đã biết.”
Hạ Tam và Hạ Tứ đồng thời gõ hai từ ‘đã biết”, rồi bắt tay vào việc.
Nhiệm vụ hiện giờ của hai người họ là vượt qua mặt quần áo, đồng thời mở nhóm bảy người ra, nhập văn bản: “Tôi ra ngoài một lát, y tá Lư Yên đến đây với Thiên Hương một lúc đi.”
“Được.” Lư Yên nói.
Khi Tô Nhược Hân đi ra ngoài, Lư Yên đang cầm đồ của mình đến, nhìn thấy Xuân Phong, cô ấy nhẹ nhàng kéo Tô Nhược Hân sang: “Cô muốn đi cùng Xuân Phong à?”
Dáng vẻ lo lắng rất rõ ràng.
“Tôi đi bốc thuốc cho ông cụ, không sao đâu.” Tô Nhược Hân vỗ vai Lư Yên: “Cô vào giường tôi ngủ đi, có việc gì thì gọi điện cho tôi.” . Ch𝙪yê𝗻 𝐭ra𝗻g đọc 𝐭r𝙪yệ𝗻 ++ T𝗥𝙪MT𝗥UY𝗘𝑵﹒V𝑵 ++
“Bác sĩ Tô…’ Lư Yên nhìn Xuân Phong, không thể nào yên tâm nổi.
Tô Nhược Hân đẩy Lư Yên vào phòng mình: “Ngủ đi, tôi về sẽ chen chúc trên một cái giường với cô.”
Lư Yên đành phải để Tô Nhược Hân đi, lúc đóng cửa vẻ mặt vẫn mang biểu cảm ai oán, nhìn đến nỗi Tô Nhược Hân đau cả đầu.
Kết quả, lúc cô xoay người muốn rời đi với Xuân Phong, đầu lại càng đau hơn, Hạ Tam ra cửa, dừng lại trước mặt cô: “Bác sĩ Tô, đi cùng đi.”
Anh ta và Hạ Tứ, anh ta phụ trách bảo vệ Tô Nhược Hân, Hạ Tứ phụ trách ở lại bảo vệ Hạ Thiên Hương, hai người đều biết Tô Nhược Hân muốn ra ngoài nên đã phân công sẵn.
Tô Nhược Hân cũng không từ chối: “Đi thôi.”
Nhiều người đi theo tăng thêm lòng dũng cảm cũng tốt.
Dù sao nơi này cũng là xứ đất khách quê người.
Theo Xuân Phong đi ra khỏi khách sạn, Tô Nhược Hân nói: “Tôi muốn tới hiệu thuốc.”
Xuân Phong nhíu mày đáp: “Bây giờ hiệu thuốc gần như đều đã đóng của hết rồi: “Vậy thì chỉ có thể đợi sang ngày mai thôi.”