Thế mà coi được à.
Tô Nhược Hân có thể vì họ mà không màng điều gì, họ cũng muốn như vậy.
Tám người, giờ phút này tập hợp không thừa một người cũng không thiếu một ai.
Nhưng cho dù có hợp lại thì vẫn quá ít.
Đúng vậy, khi đối mặt với bốn mươi ba người phía đối thủ thì quá ít.
“Mọi người đưa Thiên Hương lên xe trước đi.” Tô Nhược Hân nhíu mày, vốn chỉ cần một mình cô xuống là có thể giải quyết được, không ngờ bây giờ mọi người đều xuống cả.
Cô đau đầu quá đi mất.
Có người lại vung nắm đấm về phía Tô Nhược Hân.
Bởi vì cô đã châm kim nhưng ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.
“Cẩn thận…” Hạ Tam hét lên.
“Dừng tay.” Lúc này, người đàn ông cầm đầu quát khẽ, sau đó mọi người cũng nhìn xuống theo ánh mắt của anh ta, sau đó thấy lúc này ông cụ nằm trên mặt đất đang khó khăn mở mắt ra, lẩm bẩm những lời bọn họ không hiểu nổi.
Nhưng câu ông cụ vừa nói có nghĩa là ông đã tỉnh lại.
Đám người phẫn nộ lập tức yên lặng.
Những cái tay muốn đánh ra cũng rụt lại. .
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Những người ở gần ông cụ quỳ xuống đỡ ông ấy dậy, sau đó phát hiện kim bạc trên người ông cụ vẫn chưa được rút ra, thế là tất cả đều nhìn Tô Nhược Hân, bọn họ không dám động vào mấy cái kim bạc này.
Chốc nữa còn cần Tô Nhược Hân rút kim ra.
Tô Nhược Hân gật đầu, trước tiên giao Hạ Thiên Hương cho y tá: “Mọi người lên xe chờ tôi trước.”
“Vâng.” Phát hiện ông cụ đã tỉnh, nguy cơ đã qua, cuối cùng nhóm người cũng được thả lỏng, sau đó nghe lời Tô Nhược Hân lên xe.
Tất nhiên, Hạ Tam và Hạ Tứ vẫn đợi đằng sau Tô Nhược Hân, trừ phi Tô Nhược Hân lên xe, bọn họ sẽ không bỏ cô lại.
Tô Nhược Hân khom người nói vài lời với ông cụ, rồi bắt đầu rút kim ra.
Động tác của cô rất nhanh.
Phải nhanh như vậy mới không đau.
Sau khi rút kim, cô lấy ra từ trong túi một lọ cồn nhỏ, sát khuẩn trên từng lỗ kim rồi đứng thẳng dậy: “Ừm, tạm thời ông cụ đã không còn gì đáng ngại, giờ tôi đi được rồi chứ?” Cô nói bằng tiếng Trung.
Ở đây ngoài nhóm tám người của cô, chỉ có người đàn ông cầm đầu là hiểu tiếng Trung: “Không được.”
“Ặc, lẽ nào quý ngài đây muốn cướp thật đấy à?”
“Cô nói tạm thời ba tôi không sao, nghĩa là sau này còn có nguy hiểm, tại sao tôi phải thả cô đi?
Chữa khỏi cho ba tôi.”
“Ừm, tôi đồng ý sẽ làm ông cụ tỉnh lại nhưng tôi không đồng ý những chuyện khác.” Tô Nhược Hân bực bội.
“Cái này…” Dường như ý thức được giọng điệu của mình không đúng, đây không phải thái độ đối với ân nhân cứu mạng, người kia lắp bắp nói.
Tô Nhược Hân nói tiếp: “Làm gì có ai đáng sợ như các anh, một đám quấn khăn vải, nhìn như ăn cướp ấy, đây là sự báo đáp các người dành cho người làm ông cụ tỉnh lại à?”
Ông cụ được đỡ đứng dậy nhìn người của mình, lại nhìn Tô Nhược Hân: “Là cô cứu tôi ư2”