Lần đầu tiên Hạ Tứ cảm thấy mình vô dụng như vậy.
Vô dụng đến mức thực sự muốn tìm một hòn đá để đập đầu chết đi cho rồi.
Nhưng điều kiện trước tiên là sau khi Tô Nhược Hân được an toàn.
Tất cả kim bạc của Tô Nhược Hân đều đã hạ xuống.
Gô phủi phủi tay rồi bình thản như không có chuyện gì mà đứng dậy.
Đúng thế, cô mang theo con dao găm trên cổ đứng dậy.
Khi cô đứng dậy, người đàn ông cũng cầm con dao găm đứng thẳng lên theo Tô Nhược Hân.
Anh ta rất cao, chắc chắn là cao một mét chín, một người đàn ông cao lớn như vậy cộng với áo choàng đen và khăn che mặt màu đen, quả thật mang đến cho người ta một cảm giác anh ta là kẻ giết người phóng hỏa không việc ác nào không làm.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không hề sợ hãi, cô vươn tay ra đẩy cánh tay đang cầm con dao găm của người đàn ông ra, sau đó nói thì thầm câu gì đó.
“Cô Tô, cô vừa nói gì vậy?” Hạ Tứ nghe không hiểu, trong đám bọn họ hẳn là không ai có thể hiểu được ngoại trừ Tô Nhược Hân.
Quả thật khó hiểu giống như sách trời viết ra vậy.
“Hạ Tứ, bỏ dao găm xuống.”
Lúc này Hạ Tứ mới ý thức được dao găm của đối phương đã rút khỏi cổ Tô Nhược Hân, lúc này nhìn sang, trên cổ Tô Nhược Hân rõ ràng đã có một vệt đỏ, mặc dù không sâu nhưng vết thương là thật.
Hai mắt anh ta tức tốc đỏ lên: “Không ngờ anh ta lại dám làm cô bị thương, ông đây phải đánh anh ta một trận mới được.”
Nói rồi anh ta trực tiếp xông lên…
“Hạ Tứ, họ chặn xe chỉ vì muốn ông cụ ngồi xe chúng ta đến bệnh viện để khám bệnh cho ông ấy mà thôi. Anh tránh ra đi, họ không có ý xấu đâu.” Tô Nhược Hân dứt khoát bước tới và ngăn Hạ Tứ lại.
“Không… Không có ý xấu ư?” Vành mắt Hạ Tứ đỏ hơn, ánh mắt anh ta không vui: “Cổ cô bị thương rồi”
“Anh ta sợ tôi có ý xấu với ông cụ, sợ tôi làm thương ông cụ mà thôi, ai làm con cái cũng đều như vậy cả, hơn nữa tôi lại là người xa lạ và tuổi còn trẻ, anh ta lo lắng tôi châm cứu không thành công sẽ làm tổn thương ba anh ta. Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác thì chuyện này rất bình thường, đổi lại nếu đó là một người tôi không quen mà lại cầm kim châm lên người anh nhiều như thế, tôi cũng sẽ không đồng ý, đúng không?”
“Vậy anh ta có gan thì đừng để cô châm.” Lúc này Hạ Tứ mới buông con dao găm xuống, nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông cũng có phần lo lắng mới biết, hóa ra những người này không phải đến để đánh nhau mà là muốn Tô Nhược Hân cứu người.
Nếu mục đích là cứu người, vậy thì mấy người bọn họ nhất định sẽ không sao.
Tô Nhược Hân chắc chắn có năng lực.
“Đó là ba anh ta, không có gan thì anh ta cũng đồng ý rồi.” Tô Nhược Hân nói xong thì khẽ cười.
Dù sao ngoại trừ nhóm người bọn họ ra thì nhóm người tộc Z này đều nghe không hiểu lời của cô.
Khi Tô Nhược Hân nói câu này, cô không chú ý tới khuôn mặt người đàn ông đã tối sầm lại, sau đó ánh mắt anh ta rơi trên người ông cụ.
Kim bạc châm xuống đã một phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Chớp mắt đã trôi qua mười phút.
Hạ Tam ở phía sau đã nôn xong rồi, sắc mặt tái nhợt đi đến bên cạnh Hạ Tứ, hai người một trái một phải đứng ở phía sau bảo vệ Tô Nhược Hân đang ngồi xổm bên cạnh ông cụ.