Anh ta nghe lời Tô Nhược Hân.
Anh ta cũng biết chút ít về tốc độ nhanh nhạy của Tô Nhược Hân, khi nói chuyện phiếm với Hạ Nhất và Hạ Nhị anh ta đã nghe thấy hai người họ nói đến điều này.
Hạ Nhất và Hạ Nhị đi theo Hạ Thiên Tường quanh năm, mà Tô Nhược Hân lại thường xuyên ở cạnh Hạ Thiên Tường, vậy nên Hạ Nhất và Hạ Nhị hiểu Tô Nhược Hân hơn anh ta và Hạ Tứ.
Ngoài ra, vừa nãy trước khi xuống xe Tô Nhược.
Hân đã tiêm thứ gì đó vào cánh tay anh ta khiến hiện giờ anh ta không thể cử động được.
“Hạ Tam, tên khốn này, tôi coi thường anh.” Hạ Tứ vẫn muốn mở cửa.
“Khoan đã, hình như bọn họ không làm gì cô Tô cả” Y tá say độ cao nôn mửa dữ dội ngồi ở ghế lái phụ phía trước đột nhiên hô lên.
Cô ấy vừa hét lên như vậy, Hạ Tam mới có thời gian nhìn sang.
Bên ngoài xe, Tô Nhược Hân với thân hình nhỏ nhắn đứng trước một đám người đeo mặt nạ cao lớn, trông cô gầy yếu như gà con bị bầy sói vây quanh.
Tim anh ta vọt lên tận họng.
Nhưng ngay sau đó anh ta đã sốc.
Lúc này Tô Nhược Hân thật sự bình tĩnh điềm nhiên như không nói chuyện với người đeo mặt nạ bên ngoài.
Mà những người này cũng không gõ cửa kính xe của họ nữa, lúc này họ đều đang tập trung vào Tô Nhược Hân, bao vây cô ở giữa không biết đang nói gì.
Nhưng dù Tô Nhược Hân nói gì với họ thì giao một cô gái nhỏ như cô cho hơn bốn mươi con sói thực sự là điều không thể chấp nhận nổi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tam cảm nhận cơ thể, phát hiện thuốc Tô Nhược Hân tiêm cho mình đã hết tác dụng, anh ta căn răng mở cửa rồi vẫn xuống xe.
Cho dù anh ta có phản ứng say độ cao không đánh lại được những người này thì cũng không thể thua khí thế được, nếu không nếu lần này họ thoát khỏi nguy hiểm thì cả đời này anh ta cũng không có mặt mũi mà gặp lại Tô Nhược Hân nữa.
“Ai dám động đến cô ấy thì bước qua xác tôi trước đã.”
Thấy Hạ Tam xuống xe, Hạ Tứ cũng không chậm trễ, hai người đàn ông cao lớn thô kệch trong nháy mắt đều xuống xe, sau đó đi thẳng đến chỗ Tô Nhược Hân.
Chính xác mà nói là đi thẳng đến chỗ hơn bốn mươi người và Tô Nhược Hân.
“Tránh ra, tránh ra.” Lúc này hai người chỉ muốn giải cứu Tô Nhược Hân ra khỏi vòng vây của bốn mươi ba người.
Nhưng Hạ Tam vừa mới hét lên đã thấy không ổn.
Anh ta thấy tức ngực, thở hổn hển, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Sau đó cơn đau đầu trở nên dữ dội hơn, cảm giác buồn nôn trước đó cũng rõ ràng hơn.
Bữa sáng trên máy bay lúc trước giờ phút này đang cuộn lên trong bụng anh ta, sau đó anh ta cúi người ngồi xổm xuống đường, đừng nói là đi cứu Tô Nhược Hân, sợ rằng anh ta cũng chẳng thể bảo vệ được mình.
Hạ Tứ chạy tới: “Lão Tam, anh thế nào rồi?” Tuy anh ta chạy tới nhưng hai chân như đeo chì, khi tới được chỗ Hạ Tam thì nói cũng hụt hơi, không thở nổi bèn cứ đứng đó há miệng thở dốc.
Người bình thường vừa từ vùng đồng bằng tới nơi có độ cao hơn bốn nghìn mét so với mực nước biển đều không thể thích ứng được.
Đây cũng là phản ứng hoàn toàn bình thường của cơ thể.
Giờ phút này đến nói Hạ Tam cũng chẳng nói được, chỉ có nôn khan.