Chớp mắt đã ngủ rồi, chuyện này thật sự rất khó tin, một người thì làm gì có nhiều giấc mà ngủ đến thế.
Nhưng đến tay Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Hương nói ngủ là ngủ ngay được.
Thậm chí, vừa rồi giọng nói của Tô Nhược Hân cũng không đánh thức được Hạ Thiên Hương.
Trước đây ở trong viện điều dưỡng, đây là chuyện không bao giờ xảy ra.
Ngày trước trong lúc Hạ Thiên Hương ngủ, y tá trông nom Hạ Thiên Hương cũng không dám thở mạnh.
Nhưng mà hiện giờ, tiếng của Tô Nhược Hân lúc nói chuyện là tiếng của người bình thường khi nói chuyện, không to không nhỏ, rất bình thường nhưng Hạ Thiên Hương cũng không hề bị đánh thức.
“Ngủ rồi.” Giọng nói của Tô Nhược Hân vẫn như bình thường, cô mỉm cười đi ra ngoài, đồng thời đóng luôn cửa phòng của Hạ Thiên Hương lại: ‘Để cô ấy ngủ đi, trước khi máy bay hạ cánh chắc chắn cô ấy sẽ không tỉnh dậy đâu.”
“Được, vậy để tôi vào trong trông cô ấy.” Nói rồi, ý tá định mở cửa đi vào trong một lần nữa.
Tô Nhược Hân giơ tay cản lại: “Không cần đâu.”
“Không cần sao, như thế lỡ như cô ấy tỉnh lại rồi tự làm mình bị thương thì sao.” Y tá thấy Tô Nhược Hân ngăn mình lại thì lập tức trở nên căng thẳng, sau đó cô ấy cũng chống lại Tô Nhược Hân.
Hạ Thiên Hương ở trong phòng một mình không quan tâm đến, đây chắc hẳn là một việc không an toàn.
Lỡ như Hạ Thiên Hương xảy ra chuyện gì đó, người làm nhiệm vụ như cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Trước khi xuất phát, ai trong số bọn họ cũng đã ký thỏa thuận.
Không chỉ là thỏa thuận giữ bí mật thân phận của Hạ Thiên Hương mà còn là thỏa thuận đảm bảo an toàn cho cô ta và Tô Nhược Hân nữa.
Nếu như không làm được, bị trừ lương là chuyện nhỏ, còn bị đuổi việc mới là chuyện lớn.
Thật ra chỉ cần nghiêm túc trông nom Hạ Thiên Hương, giải quyết những hành động tự làm mình tổn thương của Hạ Thiên Hương từ trong trứng nước vậy thì cô ta sẽ an toàn.
Đây là công việc của cô ấy.
Dù sao thì cũng không thể để cho Hạ Thiên Hương ở một mình được.
Cho dù ngủ rồi cũng không được.
Hai y tá bọn họ, hai mươi tư tiếng đồng hồ phải thay phiên nhau trông chừng Hạ Thiên Hương.
Thế là y tá đứng ở đó không tránh ra, Tô Nhược Hân cũng không chịu nhường đường.
Chị Vũ bước lên kéo tay Tô Nhược Hân rồi nói: “Cô cứ để cho cô ấy vào trong đi, nếu không mọi người cũng không yên tâm được.”
Công việc của bọn họ là chăm sóc cho Hạ Thiên Hương, bỏ Hạ Thiên Hương ở trong phòng một mình thật sự rất tắc trách.
Nếu như không phải cô ta không hiểu phải làm sao để chăm sóc Hạ Thiên Hương thì cô ta cũng muốn đi vào trong đó.
Một tháng Hạ Thiên Tường trả cho cô ta ba trăm triệu, số tiền này quá nhiều, nhiều đến mức bảo cô †a cung phụng, hầu hạ Hạ Thiên Hương cũng không quá đáng.
Thấy chị Vũ và y tá cùng nhau chống lại mình, Tô Nhược Hân lắc đầu nói: “Mọi người không thấy mình ở trong phòng của Hạ Thiên Hương, thật ra sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy hơn sao? Cô ấy sẽ càng không ngủ ngon, mỗi lần mọi người hít thở, mỗi lần mọi người cử động đều có thể đánh thức cô ấy”
“Tôi ngồi im không được sao?” Y tá khăng khăng muốn đi vào trông Hạ Thiên Hương.