Chỉ cần cô tiêm một ít nước thuốc vào miệng vết thương của Liêu Diên thì ông ta sẽ càng đau đớn hơn Triệu Giai Linh lúc trước.
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Triệu đã vứt bỏ Triệu Giai Linh, nhưng vì cô ta, họ vẫn tìm người đàn ông này và giao cho Anna đào tạo.
“Nhược Hân…” Hạ Thiên Tường thấp giọng gọi cô.
Thật ra, điều anh không mong muốn nhất chính là để một cô bé như Tô Nhược Hân nghe thấy chuyện đàn ông ngược đãi phụ nữ.
Nó vô cùng bẩn thỉu.
Nhưng Tô Nhược Hân nhất định phải biết được sự thật.
Gô khẽ nắm tay Hạ Thiên Tường để tỏ ý rằng anh hãy yên tâm và đừng sốt ruột.
“Cô muốn chữa khỏi cho cô ta sao? Ha ha ha, tuyệt đối không thể.” Liêu Diên cười phá lên. Lúc này, dáng vẻ ông ta hơi điên cuồng, chẳng hề mảy may sợ hãi và đột nhiên trở nên to gan hẳn.
Ban đầu, Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Liêu Diên khoảng chừng mười giây, sau đó lặng lẽ mở ba lô trên người ra và lập tức cầm một cây kim bạc trên tay.
Những cây kim màu bạc này khác với những cây kim trong túi châm cứu của cô.
Loại kim kia là kim đặc ruột, còn loại kim này là kim có lõi.
Mà bên trong cái lõi nhỏ hẹp đó còn có loại thuốc độc nhất do cô đặc chế.
Đây cũng là loại kim châm được cô chế tạo gần đây.
Lần trước, khi bị ai đó theo dõi, cô đã dùng chính loại kim này để chế ngự tên côn đồ kia.
Nếu không có kỹ năng thì cần sử dụng chỉ số thông minh để bù đắp.
“Cô… Cô đừng tới đây.” Tô Nhược Hân không nói gì, nhưng cô càng im lặng thì Liêu Diên càng hoảng sợ khi nhìn thấy cây kim trong tay cô. Cả người ông †a mất kiểm soát và muốn né tránh cây kim trong †ay cô.
Nhưng ông ta vốn dĩ không thể né tránh.
“A a a…” Ông ta thật sự không ngờ rằng Tô Nhược Hân nói châm liền châm vào. Cây kim trong tay cô xuyên qua quần áo trên người ông ta và châm vào vị trí bị khoét thịt trên đùi ông ta một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, ông ta có cảm giác như đang bị xát muối vào vết thương đang rỉ máu đầm đìa, đau đớn đến mức khiến khuôn mặt ông ta trắng bệch.
Lúc này, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng lên tiếng: “Tôi sẽ châm từng cây kim một như một phần thưởng lên tất cả các vết thương của ông. Ông yên tâm đi! Tuy cách một lớp quần áo nhưng tôi vẫn biết được toàn bộ các vết thương của ông. Ông cứ tưởng tượng tất cả vết thương của mình sẽ cùng nhau bùng nổ loại cảm giác đặc biệt này đi. Chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.”
Tô Nhược Hân nói xong thì bàn tay lại lấy ra một cây kim bạc khác, vẫn là một cây kim bạc có lõi.
Sau đó, ánh mắt của cô bắt đầu dò xét trên người Liêu Diên để xem thử nên châm cây kim này vào vị trí nào: “Hừm, châm vào tay trái hay là tay phải đây?
Ông chọn một cái đi.”
“Không! Tôi không chọn.” Liêu Diên đau đớn đến mức muốn lao ra khỏi cái lồng nhưng lại không thể.
Cơ thể bị trói buộc khiến ông ta không cách nào trốn thoát, cả người giống như một con thú đang bị vây hãm.
“Không chọn cũng không sao. Vậy tôi cứ châm kim vào cả hai cánh tay là được. Dù sao thì tôi cũng có rất nhiều loại kim này, trong ba lô vẫn còn mấy chục cái.” Tô Nhược Hân mỉm cười híp mắt. Đầu tiên cô nhìn cánh tay trái của Liêu Diên trước, sau đó lại quan sát cánh tay phải của ông ta. Ánh mắt đó nhắm cực chuẩn vào vết thương trên người ông ta, không hề sai lệch một ly.
“Đừng… Đừng mà…”