Từng câu từng chữ của cô phân tích vết thương trên người Liêu Diên, tất nhiên giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cũng truyền đến tai người đàn ông trong lồng sắt.
Liêu Diên ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân, lúc đầu là ánh mắt giận dữ, sau đó là ôn hòa: “Hóa ra là cô Tô, rất hân hạnh.”
“Nếu tôi đoán không sai, nếu lúc ấy tôi ở đó, có lẽ đến cả tôi ông cũng không bỏ qua.” Không ngờ người nhà họ Triệu lại trả thù người nhà họ Hạ như kẻ điên.
Nghĩ đến có nguyên nhân do cô, cô mới quyết †âm phải chữa khỏi cho Hạ Thiên Hương.
Dù gì cũng có chút liên quan đến cô.
Tuy chuyện Anna không thể trách cô, Triệu Giai Linh hận cô là sự thật, dù Anna có tồn tại hay không thì Triệu Giai Linh cũng hận cô.
Nguyên nhân chỉ có một, Triệu Giai Linh coi cô như tình địch.
Nhớ tới Chu Cường Vinh, Tô Nhược Hân cũng cạn lời.
Cô không hề rung động chút nào với Chu Cường Vinh.
Lại còn vì Chu Cường Vinh, suýt chút nữa cô chết trên tay Triệu Giai Linh.
“Ha ha, ha hả, cô Tô nói đúng lắm, đáng tiếc lúc đó cô không ở đấy, tiếc thật.” Liêu Diên âm u lạnh lùng cười to, không thèm để ý đến mười mấy vết thương trên người.
“Ánh mắt Tô Nhược Hân híp lại, thờ ơ nói: “Nhưng dù giờ có cho ông cơ hội cũng vô dụng, thứ tượng trưng cho đàn ông của ông đã mất rồi. Ha ha, ông cũng chỉ có thể cười to tự an ủi mình, còn lại chẳng qua chỉ có nỗi sợ hãi vô tận. Bây giờ ông đang chờ Hạ Thiên Tường nhanh chóng giết ông, đúng không?”
Liêu Diên nghe thấy thế, nụ cười đã biến mất, cảnh giác nhìn Tô Nhược Hân: “Cô nói với tôi mấy lời đó là muốn làm gì?”
Tô Nhược Hân mỉm cười: “Tôi chỉ muốn nói với ông rằng lát nữa thôi ông sẽ biết thế nào là chết không được mà sống cũng không xong. Tôi đảm bảo ông có thể tận hưởng những điều mà trước đây ông chưa bao giờ cảm nhận được.”
“Cô… Cô muốn làm gì?” Nhìn thấy Tô Nhược Hân tiến lại gần hai bước, Liêu Diên muốn lùi lại phía sau theo bản năng, nhưng vì ông ta đang bị trói trong lồng nên hoàn toàn không thể lùi lại.
“Ơ kìa! Sợ cái gì chứ? Tôi còn chưa bắt đầu mà ông đã cuống cuồng rồi? Tôi đáng sợ đến vậy sao?
‘Yên tâm đi, tôi không giết người đâu.” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn bản thân mình, trông cô cũng chẳng giống một kẻ sắp giết người.
Cô chỉ là một cô bé thôi.
“Cô ta… Cô ta nói rằng cô vô cùng tàn nhẫn” Liêu Diên run giọng nói.
“Triệu Giai Linh?” Tô Nhược Hân khẽ chớp mắt.
Lúc này, cô đã đứng trước cái lồng, thậm chí cô có thể nhìn thấy các mạch máu nhỏ trên mặt Liêu Diên một cách rõ ràng. Làn da của ông ta rất trắng.
Một gã trai bao đúng nghĩa.
Liêu Diên cúi đầu và không dám nhìn Tô Nhược Hân nữa.
Đây cũng là một cách ngầm thừa nhận với lời nói của cô.
“Nói đi! Ông đã làm gì Thiên Hương? Hãy thú nhận tất cả đi. Có lẽ tôi sẽ khoan dung độ lượng và cho ông một trải nghiệm vui vẻ.” Liêu Diên sợ cô, điều này rất tốt.
Những thủ đoạn hiện giờ của cô còn tinh vi hơn nhiều so với phương pháp dùng để đối phó với Triệu Giai Linh.