“Hạ Thiên Tường, đó là ly rượu của… Chữ “em” còn chưa kịp bật ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã bị Hạ Thiên Tường ôm lấy, môi chạm môi. Rượu vừa ngọt ngào vừa trong lành truyền từ miệng Hạ Thiên Tường vào miệng cô.
Hơi thở trong trẻo chỉ thuộc về Hạ Thiên Tường khiến Tô Nhược Hân cảm giác tim mình đang đập nhanh hơn.
Rượu vào miệng, trôi xuống cổ họng, mãi đến khi cả người toàn là mùi rượu, Hạ Thiên Tường mới từ từ buông môi Tô Nhược Hân ra.
Sau đó anh cầm một xiên thịt lên cho vào miệng.
Toàn là thứ anh thích ăn cả. Xem như cô gái nhỏ này vẫn còn lương tâm. Mấy lần trước anh nướng cô ăn, tuy rằng cô không tốn chút sức nào nhưng trí nhớ lại rất tốt. Trông có vẻ như cô đã ghi nhớ những gì anh thích rồi.
Thoải mái ăn xiên thịt uống rượu vang, Hạ Thiên Tường phát hiện ra chẳng biết bắt đầu từ bao giờ mà anh đã bắt đầu nghiện những khoảng thời gian rảnh rỗi như vậy rồi.
Thế là anh ăn sạch toàn bộ xiên thịt mà Tô Nhược Hân nướng cho mình, không hề lãng phí chút nào, còn uống hết hai chai rượu vang nữa.
Thỏa mãn chưa từng có.
“Nhược Hân…” Nên đi ngủ rồi.
Đã lâu rồi anh không được ôm cô ngủ.
Chỉ là một đêm mà thôi, trời lại còn tối, chắc chắn Tô Nhược Hân sẽ không phát hiện ra vết thương trên người anh đâu. Anh đã uống thuốc rồi mà.
Chỉ cần sáng mai anh dậy trước khi trời sáng là được.
Kết quả là Hạ Thiên Tường vừa mới động đậy một cái, tầm mắt của Tô Nhược Hân đã dời xuống ngực anh.
“Hạ Thiên Tường, anh đừng nhúc nhích.” Từ khi Hạ Thiên Tường xuống trực thăng tới giờ đã chừng một tiếng đồng hồ rồi. Thế mà đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra trên người Hạ Thiên Tường có gì đó không đúng lắm.
Anh bị thương.
Vết thương rất nghiêm trọng.
Mặc dù chưa nhìn thấy nhưng giờ phút này cô đã cảm nhận được rồi.
Thế nhưng vì sao đến tận bây giờ cô mới cảm nhận được vậy? Đây là điều khiến Tô Nhược Hân hoang mang khó hiểu.
“Hả?” Trái cổ của Hạ Thiên Tường khế lăn. Lần đầu tiên anh có cảm giác chột dạ khi thấy cô nhìn về phía ngực mình.
Không, không thể nào.
Chỉ cần anh uống thuốc rồi thì cô sẽ không thể cảm nhận được.
Thế nhưng bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân đã thò tới, nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn cởi một chiếc cúc trên áo anh ra rồi.
Sau đó là cúc thứ hai…
“Nhược Hân, Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa đều đang ở đây. Chúng ta lên tầng rồi lại cởi nhé.” Nói xong, anh đứng dậy ôm Tô Nhược Hân lên tầng.
Tô Nhược Hân lại vùng vẫy thoát khỏi tay Hạ Thiên Tường: “Mỹ Lan và Chúc Hứa ngủ rồi, cởi ra ngay đây luôn đi.”