Tốc độ vẫn nên có thể nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu.
Chiếc xe phía sau dần mất tăm tích.
Tô Nhược Hân đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nhận thấy một dãy dài sáng lên trên con đường phía trước.
Là nổi hàng xe rất dài.
Đèn xe này nối tiếp đèn xe kia, nhìn thoáng qua tuy rằng còn cách xe cô một khoảng nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng một cây số.
Cô không chắc hàng xe dài này có phải cùng một bọn với chiếc xe phía sau không.
Nếu là vậy, bị kẹp giữa phía trước và phía sau, cô chở theo Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa quả thật là lành ít dữ nhiều.
Nhưng bây giờ muốn cô dừng lại cũng không thể dừng được.
Đôi mắt cô hơi tối lại, còn chưa kịp xác định người trước mắt là địch hay bạn nên cô chỉ có thể đánh Cược.
Nếu đó là kẻ thù, cô cũng chịu, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.
Nếu không phải là kẻ thù cũng không phải là bạn thì hoàn hảo nhất.
Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân vẫn giữ tốc độ như cũ, không thay đổi ý định ban đầu.
Tô Nhược Hân nhìn thấy, Dương Mỹ Lan cũng nhìn thấy, lúc này sắc mặt trở nên nghiêm túc, chỉ có bạn nhỏ Chúc Hứa không biết có thể sắp có chuyện nguy hiểm giáng xuống nên tò mò nhìn hàng xe phía trước cách đó không xa: “Dì nhỏ ơi, hàng xe đó đẹp quá.”
Tô Nhược Hân không cảm thấy nó đẹp gì cả, chỉ cảm thấy rằng nếu hàng xe này là kẻ thù thì sẽ là một dãy xe đòi mạng.
Nghĩ đến Chúc Hứa còn nhỏ, Tô Nhược Hân đột nhiên giảm tốc độ xe: “Chúc Hứa, dì nhỏ sắp giảm tốc độ xe ngay bây giờ đây, cháu dịch tới cửa xe phía sau dì Mỹ Lan đi, hễ tốc độ chậm lại thì phải lập tức nhảy ra ngoài, nhớ khi tiếp đất phải lăn về phía trước, rồi chạy vào bãi cỏ bên đường, chạy càng xa càng tốt có nghe không?”
Chúc Hứa còn nhỏ.
Nếu thân thể nhỏ bé hoà vào màn đêm thì rất khó bị người khác phát hiện.
Hiện giờ Tô Nhược Hân nghĩ, được an toàn người nào thì hay người ấy.
Chỉ cần Chúc Hứa được an toàn trước đã.
“Không muốn, con muốn ở với dì.” Nhưng Chúc Hứa lại không nghe lời.
Tô Nhược Hân lo lắng nói: “Tiểu Hứa, nếu như cháu không nghe lời thì từ nay về sau dì sẽ không để ý đến cháu nữa.”
“Dì nhỏ.” Khuôn mặt nhỏ của Chúc Hứa đầy tủi thân, trên mặt lộ ra vẻ không bằng lòng: “Sẽ không sao đâu, chú Hạ đã đồng ý với cháu rồi, chú ấy nói sẽ bảo vệ cháu và dì, cho nên dì chỉ cần lo lái xe thôi, chỉ cần tăng tốc độ xe để bỏ chiếc xe kia lại phía sau như chú Hứa nói là được rồi.”
Cậu chàng nhỏ bé bài bản hẳn hoi, không muốn nhảy ra khỏi xe một mình.
Mà khi họ đang dì một câu cháu một câu, chiếc xe đua hình giọt nước đã ngày càng tiến gần đến hàng xe phía trước.
Gần trong gang tấc.
“Tô Nhược Hân, dừng xe.” Dương Mỹ Lan đột nhiên kêu lên.
Sau đó, sau khi tiếng hét dừng lại, Tô Nhược Hân vội vàng đạp phanh.