“Ừm” Lần trước anh đưa cô đến đây, kết quả cô mất tích, trải nghiệm như vậy, anh không bao giờ muốn trải qua nữa.
Một lần là đủ rồi.
Cho nên, tường lửa giám sát ở đây tất nhiên là anh tự thiết kế.
“Ơ, vậy em còn phá cái gì nữa, vốn dĩ cũng chẳng phá được.” Chỉ thất bại mấy mã số mà Tô Nhược Hân đã từ bỏ, cô vẫn nên đi phỏng vấn thôi, phỏng vấn nhân viên phòng khám, cô thành thạo hơn Hạ Thiên Tường nhiều.
Vừa nghĩ đến điều này, thân hình nhỏ bé ưỡn thẳng người.
Sau đó, mới phát hiện mười mấy người đang yên lặng chờ trong sảnh lớn ở tầng một.
“Bọn họ đều đến để phỏng vấn hả?”
“Ừm, Phương Tấn đã tự mình kiểm định cho em, bốn giám đốc phỏng vấn, em chỉ cần giữ lại hai người là được, một người phụ trách công việc chính, một người phụ tá, còn lại là chủ nhiệm khoa của các khoa, em quyết định”” Vì tiết kiệm thời gian, Hạ Thiên Tường đã nói rõ trước.
“Sau đó, các bác sĩ và y tá dưới các khoa sẽ được chủ nhiệm khoa phỏng vấn, đúng không?” Tô Nhược Hân đoán, nếu không, mười mấy người này hoàn toàn không đủ.
Nhưng bảo cô phỏng vấn nhiều người cùng một lúc, cô cũng không thể chịu được.
Một nửa buổi chiều nay đã trôi qua, cô đột nhiên phát hiện ra rằng thời gian thật quý giá.
Ở trên người Hạ Thiên Tường, lại càng quý giá hơn.
Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng.
Văn phòng của cô ở đấy.
Tô Nhược Hân cực kỳ ấn tượng với văn phòng mà Hạ Thiên Tường sắp xếp cho mình.
Sạch sẽ và gọn gàng là điều cần thiết, chủ yếu là nó ở trên cao.
Cô thích nhất chính là cửa sổ sát đất trong văn phòng.
Gòn là cửa sổ sát đất chống đạn.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, đứng trước cửa sổ, cảnh tượng đó nhất định đẹp lắm.
“Cô Tô, có thể bắt đầu chưa?” Có lẽ Phương Tấn đã đến từ lâu, nhìn thấy cô và Hạ Thiên Tường đi ra khỏi thang máy thì lập tức chào đón.
“Ừm, có thể rồi” Tô Nhược Hân nhẹ nhàng gật đầu, dù sao đã đến mức này, cô hoảng loạn cũng vô dụng.
Vẫn nên thản nhiên đối mặt thì tốt hơn.
Đẩy cửa văn phòng ra, Tô Nhược Hân ngồi trên ghế giám đốc: “Hạ Thiên Tường, anh có thể đi rồi.”
Cô nghĩ một chút, vẫn là tự đối mặt sẽ tốt hơn.
Hạ Thiên Tường không thể mọi chuyện đều ở bên cạnh cô, cô luôn phải tự mình đối mặt.
Hạ Thiên Tường đi tới, sờ đầu cô: “Đừng sợ, sau này bọn họ đều là cấp dưới của em, đều phải nghe theo mệnh lệnh của em.” Cho nên, bất kể là tốt nghiệp Đại học Y Khoa trâu bò như thế nào, cô cũng không cần phải hồi hộp sợ hãi.
“Em biết rồi.” Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, ý bảo Hạ Thiên Tường nhanh chóng đi ra ngoài, lần đầu tiên cô phát hiện người đàn ông này lại dông dài như vậy.
Hạ Thiên Tường buồn cười đi ra khỏi văn phòng của Tô Nhược Hân, anh đi đến văn phòng bên cạnh, nhàn nhã pha một ấm trà, vừa uống trà vừa mở diễn đàn.