“Được”
Tô Nhược Hân gật đầu, cô đi ra ngoài nói chuyện mình xin nghỉ phép với đồng nghiệp, định rời đi.
“Tô Nhược Hân, cô quá đáng thật đấy, mới đi làm lại chưa đến một ngày mà muốn đi rồi, làm gì có ai đến thực tập như cô chứ, tôi mà là bác sĩ Mạc thì tôi sa thải cô lâu rồi.”
Tô Nhược Hân cũng hơi ngượng ngùng: “Tôi cũng đâu có muốn đâu, chẳng qua tôi quá bận thôi.”
“Được rồi, vậy mỗi ngày cô đều phải đăng trạng thái chia sẻ cho mọi người một chút niềm vui của cô để chúng tôi biết cô đang ở đâu đấy nhé.”
“Được rồi.” Tô Nhược Hân chào tạm biệt tất cả đồng nghiệp, đến lượt y tá Hải Niệm cô đẩy Y tá Hải Niệm đang muốn ôm cô ra. Có phải không gặp nhau nữa đâu mà phải ôm với ấp.
Y tá Hải Niệm đấm một đấm về phía Tô Nhược Hân: “Ngày nào cũng phải nhắn tin báo bình an đấy nhé.
Tô Nhược Hân cũng trả lại một đấm: ” Được.”
Sau khi rời khỏi phòng khám, Bugatti đỗ ở chỗ quy định cách đó không xa, Hạ Thiên Tường vẫn luôn chờ cô ở đó.
Phỏng vấn.
Đây là chuyện Tô Nhược Hân đồng ý với Hạ Thiên Tường.
Vừa nghĩ đến chuyện phải phỏng vấn tuyển bác sĩ và giám đốc cho bệnh viện nhỏ đó cô lại thấy hoảng SỞ.
“Hạ Thiên Tường, em chưa từng phỏng vấn như vậy.
“Em chỉ cần hỏi kiến thức chuyên ngành của họ thôi, nếu họ trả lời được các câu hỏi chuyên ngành của em thì em tuyển thẳng họ vào, nếu họ không trả lời được thì cứ loại thôi.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đúng, do em quyết định.” Hạ Thiên Tường không nói rõ chuyện những người đến phỏng vấn đều đã được sàng lọc một lần. Nếu ai không phù hợp điều kiện hoặc có bất cứ biểu hiện không tốt trên ghi chép công chức ngành y thì ngay cả cơ hội được phỏng vấn cũng không có.
Ít nhất họ đều đã vượt qua bài kiểm tra về mặt y đức.
Cho nên, chỉ cần những người này có vượt qua kiểm tra kiến thức chuyên ngành thì đều có thể được tuyển dụng, anh đã chuẩn bị tốt nền móng cho cô.
“Vậy anh phải đi theo em” Tô Nhược Hân căn môi, cô vẫn hơi căng thẳng.
“Được.” Tất nhiên là Hạ Thiên Tường sẽ đồng ý rồi.
Nhưng Tô Nhược Hân lập tức nói: “Thôi để em tự phỏng vấn vậy, nếu anh ngồi bên cạnh thì em sẽ không nghĩ được nên hỏi cái gì, lại phạm sai lầm mất.”
“Ha ha, anh ngồi bên cạnh khiến em sợ hãi đến mức phạm sai lầm ấy hả?”
“Đúng, nên đừng có dọa em.”
“Anh hung dữ như vậy?”
Tô Nhược Hân nghiêm túc nhìn một bên mặt của Hạ Thiên Tường: “Kể cả khi anh không nói chuyện, anh chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi thì không khí xung quanh giống như bị áp chặt lại ấy, đến thở thôi cũng khó.”
“Bây giờ anh đang ngồi cạnh em đấy thôi, em đang khó thở à?”
“Không khó.”
“Em vừa nói anh ở đâu thì không khí như bị áp chặt mà?”