Nhìn đôi môi sáng bóng của cô, trái tim anh rung lên rồi kéo cô vào trong lòng: “Nhược Hân, lần sau đi tiếp thì dẫn anh theo.”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng là lời tuyên bố từ tận đáy lòng của anh.
Cô trốn rồi.
Trốn thoát một cách sạch sẽ và triệt để, ngay cả người của anh cũng phải mất tận vài ngày mới có thể tìm thấy tung tích của cô.
Nhưng tìm thấy thì cũng không có tác dụng.
Vì khi người của anh tìm thấy cô thì cô đã ngồi máy bay trở về rồi.
Phải nói rằng cô gái bé nhỏ đã có năng lực phản trinh sát kể từ khi học mật mã cùng anh.
Bỗng dưng có hơi hốt hận vì đã dạy mật mã cho co.
Khi không dạy thì anh hoàn toàn có thể năm được sự tồn tại của cô.
Sau khi dạy thì sự kiểm soát của anh với cô đã bị giảm đi.
“Hạ Thiên Tường, em muốn tới đài Thiên Táng một lần nữa và dẫn Thiên Hương theo.” Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, tựa vào lòng Hạ Thiên Tường, ở trong lòng anh sau bao nhiêu ngày xa cách, cô cảm thấy tim mình đập rất mạnh, cơ thể cũng nhẹ nhõm, tất cả đều nhẹ nhõm”“
“Được”
“Vậy ngày mai chúng ta đi nhé.” Nhân lúc trường đại học của cô chưa khai giảng thì vẫn còn một chút thời gian.
“Được, nhưng mà phải phỏng vấn người của em trước thì em mới được rời đi.”
“Hạ Thiên Tường, em làm vì em gái anh mà anh lại đe dọa em”
“Đó là người của em, anh phỏng vấn không hợp lí.”
Thực ra anh muốn nói, khác nghề như cách núi, anh mà phỏng vấn người của cô thì chỉ là nói lung tung mà thôi.
“Nhưng mà em rất bận.” Ăn xong bát mì cô phải trở về thực tập rồi.
Buổi sáng đã tới muộn rồi, nếu như buổi chiều không tới thì thực sự cảm thấy có lỗi với Mạc Tử Đơn.
Đây rõ ràng là biểu hiện của bữa đực bữa cái.
“Em bận bằng anh sao?”
Thế là Tô Nhược Hân lại ngoan ngoãn im lặng.
Thực sự cô không bận bằng tổng giám đốc Hạ.
Trước đây anh bận tới nỗi thậm chí giấc ngủ cũng trở thành một điều xa xỉ.
Mấy ngày không gặp, cô lại ngồi trước mặt anh, cảm nhận một chút tình trạng cơ thể anh, vẫn là tình trạng thiếu ngủ.
“Hạ Thiên Tường, anh lại mất ngủ đúng không?”
Không có viên ngọc, không có cô, anh không ngủ được là điều bình thường.
Vừa nghĩ vậy cô lại đau lòng.
“Ừm, anh lo lắng cho Thiên Hương.” Vậy nên mấy ngày nay anh luôn ở chỗ này, chưa từng rời đi.
Vậy nên anh mới không tới tìm Tô Nhược Hân, nhưng anh đã đưa Chúc Húa tới chỗ cô.
Đây là muốn cô có một người bầu bạn.
“Thiên Hương không sao đâu mà, chỉ cần cô ấy không tự làm tổn thương mình là được.”