Nhưng hiện tại Tô Nhược Hân chưa muốn chú ý đến Lục Diễm Chi, hiện giờ cô chỉ cần chú ý Hạ Thiên Hương: “Thiên Hương biết người đàn ông kia có quan hệ với mẹ anh à?”
“Biết, ông ta làm vậy trước mặt mẹ…”
“Súc vật.” Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng hiểu vì sao tinh thần Hạ Thiên Hương không ổn định, dù có là người phụ nữ nào trải qua những chuyện như vậy thì cũng sẽ phát điên.
“Hạ Thiên Tường, em mới trở về từ “Tình Đạt”, em đến đài Thiên Táng, đi vòng quanh ngọn núi đấy không biết bao nhiêu lần, xoay chuyển kinh luân không biết bao nhiêu lần, em ngủ và tỉnh giấc trong tiếng tụng kinh. Có lẽ, Thiên Hương cần một nơi yên bình như vậy, em sẽ khám bệnh cho cô ấy trước rồi sẽ xem xét, anh yên tâm, cô ấy sẽ khỏe lại thôi.”
Chỉ riêng việc Hạ Thiên Hương là em gái ruột của Hạ Thiên Tường, cô sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho Hạ Thiên Hương.
Cho dù trước đấy Hạ Thiên Hương đã từng xúc phạm cô bằng lời nói, nhưng cô biết đấy là tính cách của Hạ Thiên Hương, cô ta là một cô gái vô tư vô †âm.
Có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của cô †a.
Quá nhiều cưng chiều và quá thuận buồm xuôi gió đã tạo nên tính cách đỏng đảnh của cô ta.
“Được.” Đến trước cửa, lúc này Hạ Thiên Tường mới buông tay Tô Nhược Hân ra, đi trước dẫn cô vào.
“Anh Hạ” Tất cả bác sĩ và y tá đều cung kính chào.
Trong phòng trên tầng, có tiếng la khàn khàn khó nghe.
Tô Nhược Hân đã biết vì sao Hạ Thiên Tường đưa Hạ Thiên Hương đến đây.
Hạ Thiên Hương hét to như vậy, nếu ở biệt thự Bán Sơn sẽ gây ảnh hưởng đến người khác, sẽ bị chủ hộ ở khu biệt thự báo công an xử lý.
Càng gần Hạ Thiên Hương thì âm thanh càng lớn.
Trên hành lang, mấy bác sĩ với y tá đang đứng canh ở đấy, bộ dạng chuẩn bị xử lý tình huống bất ngờ xảy ra bất cứ lúc nào.
Mãi đến khi đẩy cánh cửa kia ra, Tô Nhược Hân mới biết vì sao lại có nhiều bác sĩ và y tá đứng canh ở ngoài như vậy.
Bởi vì, Hạ Thiên Hương không bị trói, cũng không bị nhốt.
Cô ta có thể đi loại thoải mái trong phòng, muốn làm cái gì thì làm cái ấy.
Nhưng trong phòng cũng trang trí cực kỳ đơn giản.
Vách tường và cửa sổ được xử lý đặc biệt, cho dù có va vào cũng không bị thương.
Thậm chí đến cả giường và bàn cũng được chế tạo từ nhựa.
Khắp cả căn phòng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì sắc bén.
Nhìn thấy sắp đặt cẩn thận như vậy, Tô Nhược.
Hân chỉ muốn nói, Hạ Thiên Hương vừa bất hạnh lại vừa may mắn.
“Anh…” Nghe thấy tiếng động, Hạ Thiên Hương quay đầu, cô ta nhìn thấy thân hình cao lớn thẳng tắp của Hạ Thiên Tường, dịu dàng gọi một tiếng.
Một tiếng này giống tiếng gọi nhẹ bình thường, nhìn Hạ Thiên Hương hết sức bình thường.
Mà khi ánh mắt cô ta chuyển từ Hạ Thiên Tường sang Tô Nhược Hân, đột nhiên toàn thân không ổn, sau đó cô ta hoảng loạn lùi về phía sau, cho đến khi chạm vào bức tường dán xốp mềm, cô ta mới run rẩy dừng lại ở đó, ánh mắt hoảng loạn vẫn nhìn Tô Nhược Hân: “Cô đừng đến đây, đừng đến đây.