“Để tôi thử.” Quản lý cửa hàng thấy người phụ nữ không phối hợp bèn tiến lên thử, như vậy dù rằng người bà nổi mẩn nhưng chí ít có thể vạch trần được bộ mặt thật của người phụ nữ này thì bà cũng chấp nhận.
Tô Nhược Hân không ngờ quản lý cửa hàng lại liều như vậy, để chứng minh sự thật mà không ngại tự mình thử.
Nhưng cô đã hiểu ra ngay lập tức, người ta có chức vị thì phải lo nghĩ tới nó, cửa hàng kinh doanh không tốt có quan hệ trực tiếp tới quản lý cửa hàng.
Nhưng Tô Nhược Hân lại nhìn bà ấy rồi lắc đầu: “Người bà không dị ứng với loại lá cây này.”
“Thật không? Để tôi thử xem.” Quản lý cửa hàng nói xong thì chủ động đặt mu bàn tay lên chiếc lá.
Bà còn cố ý ma sát trên chiếc lá, nhưng khi bỏ ra, mu bàn tay vẫn sạch sẽ làm gì có vết nổi mẩn, thật sự không có.
“Tôi đã nói là cô ta nói lung tung rồi mà, mọi người xem quản lý cửa hàng chạm vào chiếc lá đó có làm sao đâu, vậy nên mặt tôi thành ra thế này thật sự là do kem nền, không liên quan đến chiếc lá.”
Người phụ nữ thấy quản lý cửa hàng không sao thì lại trở nên kiêu ngạo.
Tô Nhược Hân cười lạnh nhìn sang: “Tôi nói rồi, cơ thể quản lý cửa hàng không dị ứng với loại lá này, nhưng những người khác ở đây cũng có người sẽ dị ứng giống như cô.”
“Tôi cũng không dị ứng.” Người phụ nữ kiên quyết không thừa nhận, nhưng phản ứng không muốn chạm vào chiếc lá này lại là thật.
Chỉ là cô ta đang cố gắng không thể hiện ra mà thôi.
“Mỹ Lan, cậu thử giúp được không?” Tô Nhược Hân cười đề nghị.
“Tớ… Tớ dị ứng với loại lá này?” Dương Mỹ Lan vẫn luôn ở bên cạnh quay quá trình Tô Nhược Hân dùng kiến thức trong đầu để vạch trần kẻ xấu, đang tập trung quay thì bị Tô Nhược Hân gọi tên.
“Đúng”
“Muốn tớ đồng ý với cậu cũng được, nhưng nếu da tớ dị ứng, cũng nổi mẩn đỏ khó coi thì cậu phải phụ trách chữa cho tớ đấy.” Dương Mỹ Lan nói điều kiện trước.
“Yên tâm, nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu.” Tô Nhược Hân chỉ cần Dương Mỹ Lan đồng ý, sau đó thử xuất hiện nốt mẩn đỏ để vả mặt người phụ nữ kia, vạch trần tội ác của cô ta.
Mỹ phẩm cửa cửa hàng này có thể nói là chất lượng tốt mà giá trình rẻ, có đủ các loại từ cao cấp, trung cấp cho đến thấp cấp, vậy nên thu hút những khách có nhu cầu khác nhau ghé thăm.
“Đực, vậy thử trên mu bàn tay đi, tớ không muốn thử trên mặt.” Dương Mỹ Lan đưa mu bàn tay về phía Tô Nhược Hân, còn mặt thì Tô Nhược Hân muốn chạm cũng không chạm được, giữa hai người bị ngăn cách bởi cánh tay của Dương Mỹ Lan.
“Được.” Chiếc lá trong tay Tô Nhược Hân đặt lên mu bàn tay Dương Mỹ Lan.
Chiếc lá màu xanh trông giống như những chiếc lá bình thường.
Kết quả là vừa đặt lên mu bàn tay Dương Mỹ Lan, khi Tô Nhược Hân chầm chậm nhấc lên, mu bàn tay Dương Mỹ Lan đã bắt đầu nổi những đốm đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Trời ơi, thật sự nổi mẩn đỏ kìa” Mọi người nhìn mu bàn tay của Dương Mỹ Lan rồi lại so sánh với vết mẩn đỏ trên mặt người phụ nữ, hình như thật sự giống nhau.
Sắc mặt người phụ nữ đã tái xanh, nhưng cô ta vẫn cắn răng chỉ vào Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan: “Hai người là đồng bọn, ai biết có phải thông đồng với nhau hay không.”
Tô Nhược Hân đột nhiên chỉ vào người phụ nữ phối hợp với người phụ nữ này mời khách hàng lên cửa hàng trên lầu: “Tôi không quen người phụ nữ này, cô ta là người khuyến khích khách hàng và bạn bè lên cửa hàng trên lầu, cô ta cũng dị ứng, thử lên mu bàn tay cô ta là sẽ rõ thôi.”