Cô tin rằng bây giờ đổi thành bác sĩ Giang làm giám đốc thì tất cả mọi thứ sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.
Vả lại, cô vốn cũng không định nói đi là đi liền.
Cô cũng bị ép buộc phải rời khỏi cương vị làm việc.
Sớm hay muộn thì cũng sẽ quay về.
“Tốt quá, Tô Nhược Hân, tôi yêu cô.” Điều dưỡng Tiểu Điền nghe thấy câu trả lời của cô thì lập tức ôm chặt lấy cô.
Sau đó, những điều dưỡng khác cũng làm theo, một lúc sau, tất cả đều ôm chầm lấy Tô Nhược Hân một lần, sau đó mới buông cô ra, nói: “Vậy đi, cho cô nghỉ ngơi một ngày, ngày mai nhất định phải đến phòng khám đó.”
“Biết rồi” Tô Nhược Hân gật đầu cười.
Nếu không phải hôm nay muốn mua, mua, mua thì cô đã đến thẳng phòng khám rồi. . Ủng hộ chính chủ 𝐯ào nga𝓎 ﹢ 𝒯rU𝓂 𝒯ru𝓎𝑒n.𝑉n ﹢
Nhưng mà cô vẫn cho rằng nên mua về dùng thử một lần cũng được, như vậy sẽ biết kết quả ngay, cuối cùng nên thế nào thì như thế đó, cũng sẽ thoải mái hơn.
Kết quả, khi cô cùng đồng nghiệp xuống tầng, Tô Nhược Hân lại chết lặng thêm một lần nữa.
Chỉ thấy trước tòa nhà, một dãy xe BMW màu đen đang xếp hàng ngay ngắn, mặc dù là X3 nhưng cũng có hơn chục chiếc, rất là ấn tượng.
“Đây…”
Khi Tô Nhược Hân đang cảm thấy hơi xấu hổ thì cửa xe trước mặt mở ra, Mạc Tử Đơn xuống xe: “Cô nhóc Tô, theo ông quay về đi, phòng khám của Mạc Tử Đơn ông thật sự không thể thiếu cháu được.”
Tô Nhược Hân há hốc mồm.
Đang là kỳ nghỉ hè nên rất nhiều học sinh không đến trường, tiểu học, trung học hay đại học đều có.
Sau đó còn có những cụ già dắt em bé đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Thấy có rất nhiều người vây xung quanh đoàn xe, dáng vẻ những người này chắc là đã đợi rất lâu rồi.
“Bác sĩ Mạc, ông đến đã lâu chưa?” Lẽ ra lúc này Mạc Tử Đơn đang khám bệnh mới đúng, nhưng ông †a lại có thể xuất hiện trước mặt cô.
“Không lâu, chỉ là bình thường đã đến giờ đi làm rồi, ông yêu cầu các cô ấy không được đánh thức cháu.”
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay cô dậy sớm.
Sau đó tâm trạng không tốt vì chuyện của Hạ Thiên Tường nên cô cũng không ăn nhiều bữa sáng.
Cho nên, đồng nghiệp đi làm lúc tám giờ cũng đã chờ cô cả tiếng đồng hồ.
Nếu để lâu hơn nữa thì cô sẽ rất xấu hổ.
“Bác sĩ Mạc, hôm nay cháu không muốn đến phòng khám ạ.”
“Cô nhóc Tô, ông biết hôm qua oan cho cháu rồi, cho nên hôm nay ông đặc biệt hủy lịch khám bệnh ở phòng khám, đặc biệt đến đây đón cháu quay về phòng khám. Nếu cháu không theo ông trở về, những bệnh nhân bị ông cho leo cây chắc chắn sẽ rất ghét cháu.”
Lúc bác sĩ Mạc nói những lời này, Tô Nhược Hân mới nhận ra rằng có rất nhiều bệnh nhân xếp hàng chờ bác sĩ Mạc khám bệnh mỗi ngày: “Bác sĩ Mạc, ông lập tức quay lại phòng khám ngay bây giờ để khám bệnh đi.”
“Không, cháu không quay về thì ông sẽ không đi.”
Kết quả, Mạc Tử Đơn giống như một đứa trẻ, nhất định ép Tô Nhược Hân phải quay lại.
“Ừm, cháu chỉ không đến phòng khám hôm nay thôi.”