“Những số tiền mà phòng khám chỉ trả cho mỗi lần nhập hàng đều bao gồm cả việc dọn hàng vào trong kho cơ mà, rốt cuộc là ai đã tham ô phần tiền trả cho tài xế để dọn hàng vào trong kho? Bây giờ mau nhổ ra cho tôi.”
Bị tra hỏi như vậy, cả người Ngô Dịch An thoáng lung lay, phải tựa vào vách tường, bằng không, ông †a chắc chắn không đứng vững nổi. Khi đối diện với ánh nhìn quắc thước của Mạc Tử Đơn, ông ta chỉ đành nhắm mắt nhận tội: “Là tôi.”
“Dịch An… Mạnh Tiệp Dư sững sờ, không ngờ câu trả lời của Ngô Dịch An lại là chính ông ta chứ không phải cô ta.
Nhưng toàn bộ số tiền kia đều chảy vào tay cô ta mà.
Lần nào người tham tiền cũng là cô ta, sau đó cô †a sẽ sai mấy y tá trong khoa xuống kho dọn hàng.
Nhưng trước kia lần nào cũng trót lọt cả.
Kết quả lần này lại ngã dưới chân Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân, con ả đàn bà đê tiện đó, chính ả là kẻ đến đây để gây rắc rối cho cô ta.
Cô ta hận Tô Nhược Hân muốn chết.
Ngô Dịch An hờ hững liếc nhìn Mạnh Tiệp Dư: “Nói đi, cô muốn thế nào mới bằng lòng chấm dứt mọi chuyện? Cần nhà, xe, hay là tiền?”
Ngô Dịch An không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Tiệp Dư, bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phòng khám mà thôi.
Sau khi bị Mạc Tử Đơn tra hỏi từng câu một, ông ta bỗng tỉnh ra, cũng biết những việc bản thân đã làm mấy năm qua thái quá cỡ nào.
Mạnh Tiệp Dư cắn răng: “Tôi muốn tiền.” Có tiền là có thể mua nhà, mua xe, thế nên, tiền mới là quan trọng nhất.
Trước đó khi Ngô Dịch An hỏi cô ta, cô ta còn hơi do dự, sợ nói thẳng với ông ta là mình muốn cái gì trước mặt nhiều người như thật sự quá mất mặt.
Nhưng giờ phút này cô ta chẳng còn hơi sức đâu để ý nhiều như vậy nữa.
“Bao nhiêu? Cùng lắm là ba trăm năm mươi triệu, nếu vượt qua con số này, một đồng cắc cô cũng đừng hòng lấy được.”
“Vậy thì ba trăm năm mươi triệu.”
Mạnh Tiệp Dư nói xong, Ngô Dịch An trực tiếp lấy điện thoại ra, sau đó chuyển nóng ba trăm năm mươi triệu cho Mạnh Tiệp Dư qua tài khoản ngân hàng, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta phải líu lưỡi.
Nghe thấy điện thoại của cả Ngô Dịch An và Mạnh Tiệp Dư cùng reo lên, mọi người mới hiểu ra Ngô Dịch An trực tiếp chuyển thẳng ba trăm năm mươi triệu cho cô ta.
Thật quá dứt khoát.
Chỉ vì muốn thoát khỏi Mạnh Tiệp Dư mà ông ta không tiếc tự hủy đi hình ảnh của mình trước mặt biết bao người.
Nhưng không thể phủ nhận một điều, quyết định này của ông ta rất đúng. Thông qua việc chất vấn Mạnh Tiệp Dư, ông ta chỉ cần tốn ba trăm năm mươi triệu đồng là đã có thể cắt đứt quan hệ, từ giờ không còn liên lạc gì với nhau.
Ở đây có nhiều người làm chứng như Vậy, sau này dù Mạnh Tiệp Dư muốn đổi ý thì cũng là chuyện không thể.
Thấy ông ta nói được làm được, thật sự chuyển tiền để hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Mạnh Tiệp Dư, Mạc Tử Đơn gật nhẹ đầu tán thưởng, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi: “Đừng quên những gì tôi vừa nói. Trừ khi mấy người có thể cầu Tô Nhược Hân đồng ý quay về phòng khám làm việc, bằng không, trước tiên là thành phố T, sau đó sẽ đến cả nước phong sát mấy người. Nếu mấy người không tin năng lực của tôi thì có thể thử xem, kết quả thế nào tới lúc đó khắc biết.”