“Thời gian sẽ chứng tỏ mọi thứ, bây giờ có phải tôi đang nằm mơ hay không thì hãy đợi thời gian phán xét.
“Cảnh sát tới rồi.”
Nhà kho vô cùng ầm ï. Bên kia, Tô Nhược Hân tự báo 113 cũng đã có cảnh sát được cử đến.
Cảnh sát đi vào, thấy Tô Nhược Hân thì ngẩn người: “Cô Tô, là cô?”
“Ừm, là tôi.” Sau đó, cô chỉ vào chủ nhiệm Mạnh: “Tôi tố cáo cô ta tội phỉ báng người khác, tôi không giết người nhưng cô ta lại nói tôi giết người.”
“Cô… Rõ ràng là cô đánh tôi, vậy mà cô lại ăn “
cướp còn la làng.” Chủ nhiệm Mạnh nhìn Tô Nhược Hân, ánh mắt gần như muốn phun ra lửa. Trong hai người, rõ ràng cô ta mới là người chịu thiệt, trước tiên là ăn một cái tát của Tô Nhược Hân, sau đó lại ngã cái oạch, kết quả Tô Nhược Hân lại muốn tố cáo cô ta, cô ta nuốt trôi cục tức này thế nào được?
Tô Nhược Hân lạnh lùng cười: “Do cô đánh trước.”
“Cô trước, cô đánh tôi cơ mài”
“Cô đánh tôi trước thì tôi phải đánh trả chứ, chẳng lẽ còn đứng yên chịu trận?”
Cảnh sát nhìn Tô Nhược Hân rồi lại hướng mắt sang chủ nhiệm Mạnh, bắt đầu kiểm tra xung quanh, chẳng mấy chốc đã tìm được một chiếc camera theo dõi ở lối vào nhà kho: “Thôi, đừng cãi nhau nữa, nhìn chứng cứ là biết thôi.” . ngôn tình ngược
Chỉ trong giây lát đã trích được video từ camera theo dõi.
Đúng là chủ nhiệm Mạnh la lối om sòm kêu Tô Nhược Hân giết người, ép Tô Nhược Hân phải báo cảnh sát.
Từ đầu tới cuối, có thể thấy Tô Nhược Hân chỉ tự vệ, toàn bộ chỉ có một mình chủ nhiệm Mạnh tỏ ra hùng hổ.
Tuy nhiên, theo cảnh sát, đây chẳng qua chỉ là cuộc cãi vã của phụ nữ, cuối cùng cả hai đều không “
bị thương gì nặng nề: “Một cây làm chẳng nên non, cả hai người đều có lỗi trong chuyện này, theo quy định xử phạt của trật tự đô thị, tôi sẽ phạt tiền.”
Thế là chỉ trong vòng hơn mười phút, cảnh sát đã xử lý xong sự việc.
Tô Nhược Hân vui vẻ nộp phạt, cô không hề lo lắng sẽ không lấy lại được.
Chờ đến khi chủ nhiệm Mạnh cầu xin cô trở lại thì đòi tiền phạt về cũng không muộn.
Tô Nhược Hân đi theo cảnh sát.
Nguyên nhân chỉ có một, nếu cảnh sát không đến thì hôm nay chắc chắn cô sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, nhất định chủ nhiệm Mạnh sẽ không bỏ qua cho cô, thế nào cũng phải tìm cách trả đũa cái tát và cú ngã kia.
Ra khỏi phòng khám, Tô Nhược Hân lần lượt chào tạm biệt với y tá Hải Niệm và những người ngưỡng mộ cô.
“Tô Nhược Hân, cô thật sự cứ thế mà nghỉ việc sao? Có muốn tôi gọi điện cho bác sĩ Mạc giúp cô không? Nếu ông ấy biết cô nghỉ việc thì chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý đâu.”
“Đúng đấy, Tô Nhược Hân, bác sĩ Mạc thích cô lắm. Nếu ông ấy biết chuyện đã xảy ra hôm nay, tôi đoán thể nào người phải tạm rời khỏi cương vị cũng là phó giám đốc Ngô và chủ nhiệm Mạnh thôi, thế bị thương gì nặng nề: “Một cây làm chẳng nên non, cả hai người đều có lỗi trong chuyện này, theo quy định xử phạt của trật tự đô thị, tôi sẽ phạt tiền.”
Thế là chỉ trong vòng hơn mười phút, cảnh sát đã xử lý xong sự việc.
Tô Nhược Hân vui vẻ nộp phạt, cô không hề lo lắng sẽ không lấy lại được.