Trước đây Tô Nhược Hân đã nghe nói phó giám đốc Ngô và chủ nhiệm Mạnh của phòng khám này tằng tịu với nhau, ban đầu cô còn không tin.
Nhưng lúc này thấy chủ nhiệm Mạnh lôi lôi kéo kéo phó giám đốc Ngô ngay trước mặt mọi người, hiển nhiên đây đã là thói quen nên bà ta đắc chí quá, quên mất phải giữ bí mật.
“Bác sĩ Giang, cậu ăn nói cho đàng hoàng.” Quả nhiên, phó giám đốc Ngô trừng bác sĩ Giang cảnh cáo.
Tô Nhược Hân nghe đến đây thì cứng đờ người.
Giờ phút này, cô rất mừng vì mình đã báo cảnh sát.
Nếu không, trừ chịu thiệt thòi và ngậm bồ hòn làm ngọt ra thì không còn kết cục nào khác dành cho cô.
Thật ra, phó giám đốc Ngô chỉ là phó giám đốc nhưng do gần đây giám đốc đã đi công tác nên giao lại việc quản lý cho phó giám đốc Ngô.
“Phó giám đốc Ngô, điều dưỡng Tô còn trẻ, cô ấy tới đây để thực tập chứ không phải để dọn vệ sinh, cô ấy không phải lao công!” Bác sĩ Giang càng bực mình hơn, công khai chống đối phó giám đốc Ngô.
Anh ta đã không ưa chuyện của chủ nhiệm Mạnh và phó giám đốc Ngô bấy lâu nay rồi.
“Thực tập thì phải làm sao cho ra dáng thực tập, bảo làm gì thì làm nấy chứ.” Phó giám đốc Ngô lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Nhược Hân, đương nhiên ông †a sẽ thiên vị chủ nhiệm Mạnh.
“Hửm? Thế theo ý phó giám đốc Ngô, nếu ông bảo tôi đi hầu rượu đi bán hoa thì tôi cũng phải đi à?” Tô Nhược Hân cười khẩy, nhìn kiểu gì cũng cực kỳ chướng mắt tên phó giám đốc Ngô này.
Đích thị là một lão háo sắc hám gái mà.
Có một bác sĩ háo sắc ở phòng khám là một sự đe dọa, một tai họa ngầm nguy hiểm đối với tất cả nữ bác sĩ và y tá.
“Hừ, chắc cô phải đi hầu rượu bán hoa thường xuyên lắm nên mới tự dưng lái sang chuyện này chứ gì? Thì ra cô chỉ là một đứa con gái rẻ tiền, nhìn thì đơn thuần nhưng bên trong lại bẩn thỉu.” Chủ nhiệm Mạnh vừa nói vừa tiến lên một bước, hống hách trợn mắt nhìn Tô Nhược Hân.
Phó giám đốc Ngô đã tới nên cô ta càng không sợ, cô ta mới bị ăn tát, phải trả lại cú tát đó.
Nếu không, không trút được cơn giận này thì hôm nay cô ta thê mình không phải họ Mạnh.
Thấy chủ nhiệm Mạnh bước đến, Tô Nhược Hân khẽ nhíu mày. Cô từng thấy loại phụ nữ không biết xấu hổ nhưng luôn thấy với tư cách là một bác sĩ, tỏ ra vô liêm sỉ thì rất ảnh hưởng đến thanh danh của bác sĩ.
Không ngờ chủ nhiệm Mạnh này lại bôi nhọ cái danh bác sĩ như thế.
Ở cô ta không hề có chút gì gọi là có y đức.
“Tô Nhược Hân, giờ cô xin lỗi tôi đi, tôi sẽ cân nhắc xem có nên tiếp tục cho cô thực tập tại đây hay không. Nếu không, cô liệu hồn cuốn gói ngay trong hôm nay đi.” Chủ nhiệm Mạnh nói, thình lình giơ tay lên…
“Tô Nhược Hân…”
“Cẩn thận…”
Y tá Hải Niệm sùng bái Tô Nhược Hân và các y tá khác đều hốt hoảng nhắc nhở Tô Nhược Hân…
Tô Nhược Hân đứng yên tại chỗ, thấy chủ nhiệm Mạnh vung tay tới, sắp sửa tát mình thì chợt nghiêng người, tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ trong chớp mắt.
Sau đó, cô nhích sang một khoảng chừng một mét.
Tiếng “phịch’ vang lên.
Do dùng sức hơi nhiều nên chủ nhiệm Mạnh vồ hụt, cơ thể không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống ngay dưới đất.