“ồ, được.” Tô Nhược Hân nghĩ đến tiền của mình, còn hơn ba tỷ bốn trăm năm mươi bảy triệu, nhưng nếu cô tự lấy tiền của mình đưa cho anh tài xế e rằng sẽ gây nên những lời đàm tiếu.
Bỏ đi, tự chuyển vào vậy.
Sau khi tài xế dở hàng xong, đếm số xác nhận, tài xế rời đi, Tô Nhược Hân di chuyển từng thùng từng thùng lên trên xe đẩy, sau đó khó khăn đẩy xe đẩy đến kho hàng.
Năng quá.
Mỗi lần cô chỉ chuyển được nhiều nhất là bốn thùng, nhiều hơn nữa thì không di chuyển được.
Từ nhỏ đến lớn ở nhà họ Tô, nhiều nhất cô cũng chỉ dọn dẹp vệ sinh và giúp việc trong nhà bếp chút đỉnh, đây là lần đầu tiên cô làm một công việc mà phải có sức là có thể làm được thế này.
Thành thật mà nói, thật sự có chút cực khổ.
Nhưng cô chỉ là một y tá thực tập, vì vậy phòng khám giao cho cô việc gì thì cô phải làm việc đó, hoàn toàn không có chỗ để cò kè mặc cả.
Hơn một trăm thùng, hơn một giờ trôi qua, đặt lên xe đẩy rồi chuyển xuống xe đẩy, Tô Nhược Hân chỉ mới chuyển đi được một phần ba.
Đang đẩy thùng hàng, cô nghe thấy có người gọi mình: “Y tá Tô, khoa cấp cứu có bệnh nhân nôn ra đất nên sàn nhà rất bẩn, cô đi dọn đi.”
Tô Nhược Hân nhìn lại những chiếc thùng được đặt ở cửa nhà kho, nếu cô rời đi như thế này, mất rằng sẽ gây nên những lời đàm tiếu.
Bỏ đi, tự chuyển vào vậy.
Sau khi tài xế dở hàng xong, đếm số xác nhận, tài xế rời đi, Tô Nhược Hân di chuyển từng thùng từng thùng lên trên xe đẩy, sau đó khó khăn đẩy xe đẩy đến kho hàng.
Năng quá.
Mỗi lần cô chỉ chuyển được nhiều nhất là bốn thùng, nhiều hơn nữa thì không di chuyển được.
Từ nhỏ đến lớn ở nhà họ Tô, nhiều nhất cô cũng chỉ dọn dẹp vệ sinh và giúp việc trong nhà bếp chút đỉnh, đây là lần đầu tiên cô làm một công việc mà phải có sức là có thể làm được thế này.
Thành thật mà nói, thật sự có chút cực khổ.
Nhưng cô chỉ là một y tá thực tập, vì vậy phòng khám giao cho cô việc gì thì cô phải làm việc đó, hoàn toàn không có chỗ để cò kè mặc cả.
Hơn một trăm thùng, hơn một giờ trôi qua, đặt lên xe đẩy rồi chuyển xuống xe đẩy, Tô Nhược Hân chỉ mới chuyển đi được một phần ba.
Đang đẩy thùng hàng, cô nghe thấy có người gọi mình: “Y tá Tô, khoa cấp cứu có bệnh nhân nôn ra đất nên sàn nhà rất bẩn, cô đi dọn đi.”
Tô Nhược Hân nhìn lại những chiếc thùng được đặt ở cửa nhà kho, nếu cô rời đi như thế này, mất một hoặc hai hộp thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm, vì vậy cô đành phải nói: “Bây giờ tôi không thể rời đi được, cô có thể nhờ dì lao công dọn dẹp trước phần nào được không.”
Thật ra loại chuyện như nôn mửa là công việc của dì lao công mà.
Thật sự không phải công việc của y tá.
Yêu cầu của cô ta rất quá đáng.
Nhưng cô cũng không thể rời đi được, không có ai trông coi mấy chục thùng hàng mới nhập này.
“Y tá Tô, không phải tôi tới gọi cô, là chủ nhiệm khoa cấp cứu bảo tôi gọi cô, cô có đi hay không là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi, sau này không thể nói là tôi không tới đây gọi cô đấy nhé.”