“Quỳ xuống.”
Tô Nhược Hân vừa mới bị đẩy xuống xe đã bị ép phải quỳ trước cánh cửa gỗ.
“Dập đầu.” Lại có người quát lớn.
Rồi sau đó, đầu của cô bị đè xuống, đập mạnh trên nền đá hoa cương.
Đau quá.
Cùng với cơn đau còn có cả máu.
Nhưng những người đang ghì lấy cô hoàn toàn không quan tâm một chút nào.
Cho dù cô bị đập vỡ đầu, máu chảy ròng ròng trên trán thì bọn họ vẫn ép cô phải dập đầu mười mấy cái liền.
Máu me trông đến ghê người, chảy dọc theo gò má và khóe miệng, mùi máu tanh nồng nặc.
Tô Nhược Hân muốn thét lên nhưng miệng cô bị nhét một miếng vải, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào.
Tóc cô bị túm chặt, cô bị ép phải ngẩng đầu dậy, nhìn về chiếc giường phía trước.
Có một người đàn ông đang nằm ở đó.
Sống mũi của anh ra rất thẳng, gương mặt góc cạnh, mặc dù đôi mắt đang nhắm chặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tuấn tú của anh ta.
Cô ngẩn ngơ.
Đây là Hạ Thiên Tường.
Còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Nhưng dù có đẹp trai đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là một người sắp chết.
Một người như thế, ai muốn cưới thì cưới, dù sao cô cũng chẳng chịu cưới anh ta đâu!
Tô Nhược Hân nhếch môi giễu cợt, đột nhiên có tiếng nói của một người phụ nữ vang lên bên tai cô, cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi trong đầu cô.
“Tô Nhược Hân, đây là chồng của cô, kể từ ngày hôm nay, hai người là một đôi vợ chồng sống chết có nhau, cô phải chăm sóc nó cho cẩn thận, chứ bằng không, nếu như nó gặp phải vấn đề gì cô hiểu rồi đấy!” Bà Hạ bước đến, mặc dù gương mặt bà ta trông có vẻ rất ôn hòa nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Tô Nhược Hân nghe thấy thế, đồng tử của cô rụt lại.
Sống chết có nhau.
Xem ra đây là mục đích của bọn họ.
Tô Nhược Hân vùng vẫy thật mạnh, không ngờ cô chợt vùng khỏi hai người phụ nữ đang ghì mình.
Rồi sau đó, cô quay lưng bỏ chạy.
Đồng thời, cô giật tấm vải đang nhét trong miệng mình ra, vừa chạy vừa thét: “Cứu tôi với…cứu tôi với…”
Cô còn trẻ trung như vậy, cô vẫn còn một cuộc đời dài ở phía trước.
Cô chạy rất nhanh, nhưng lại không thoát khỏi những người đang truy đuổi mình, người làm nhà họ Hạ đã qua huấn luyện.
Hai người phụ nữ ấy bắt kịp cô ngay, mỗi người tóm một cánh tay của cô, kéo cô về căn nhà gỗ nhỏ.
Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn đường sống cách mình mỗi lúc một xa.
“Buông tôi ra…buông tôi ra, tôi xin mấy người đó…” Cô khóc lóc van xin
“Tôi thề cho dù tôi không cưới thì tôi vẫn sẽ chăm sóc cho anh ta, anh ta còn sống ngày nào thì tôi chăm sóc anh ta ngày đó, anh ta chết rồi tôi vẫn sẽ chăm coi ngôi mộ của anh ta, sau này tôi sẽ sống trong nghĩa trang của anh ta mà, ngày nào cũng trông chừng hết được không?”
Chỉ cần có thể sống, cho dù kêu cô sống trong nghĩa trang cả đời để coi mộ Hạ Thiên Tường thì cô cũng đồng ý.
“Tô Nhược Hân, đây là vận mệnh của cô! Hoặc cô tự đi vào, hoặc là chúng tôi lôi cô vào, cô tự chọn đi.” Bà Hạ, Lục Diễm Chi lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn cô, giọng nói của bà ta hết sức kiên định.
“Tôi không muốn vào…” Tô Nhược Hân lắc đầu, nhưng người nhà họ Hạ lại không quan tâm, cô thoáng nhìn thấy Tô Cảnh Đình im lặng bước vào trong, sự hy vọng hằn lên trong ánh mắt, cô bò qua đấy, níu gấu quần của Tô Cảnh Đình, lắc đầu nguầy nguậy: “Ba ơi, ba cứu con với, sau này con sẽ hiếu thảo với ba mà, ba nói gì con cũng nghe, không chọc giận ba đâu…ba, ba dẫn con về nhà đi được không?”
Cô ngẩng đầu, gương mặt bé nhỏ còn vương máu và nước mắt, trông có vẻ nhếch nhác vô cùng.
Nhưng Tô Cảnh Đình chỉ đứng im, ông ta không nói tiếng nào, cũng không cử động, tựa như pho tượng vậy.
Tầm mắt của Tô Nhược Hân nhòa đi bởi nước mắt và máu, cô dần dần buông tay.
Vào giây phút đó, cô đã tuyệt vọng, hiểu rằng ba mình sẽ không giúp mình.
Dù gì ông ta cũng là người đã đưa cô đến đây.
Cô chỉ không hiểu rằng, sao ông ta lại ác với mình thế.
Ba cô nên biết rằng, Hạ Thiên Tường là người sắp chết, anh ta chẳng còn sống được bao nhiêu lâu nữa, bà Hạ có mục đích gì, thế mà vẫn đưa cô đến đây.
Tô Nhược Hân nhìn Tô Cảnh Đình với ánh mắt tuyệt vọng, tâm như tro tàn.
Cô không có người ba như thế này!
Cô hận tất cả những người đang ở trước mặt mình.
“Đến giờ rồi, đưa cô ta vào.” Giọng nói lạnh như băng của Lục Diễm Chi vang lên sau lưng cô.
Rồi sau đó, Tô Nhược Hân bị một người khác kéo dậy, đẩy vào trong căn phòng gỗ nhỏ.