CHƯƠNG 945: THÀNH CHỦ QUÁ BẤT CÔNG, CON GÁI CỦA ÔNG TA (2)
Quản gia Trọng đang tự mình suy nghĩ sự việc, trong lúc nhất thời không trả lời câu hỏi của Trương Minh Hoàng.
Trương Minh Hoàng di chuyển tầm mắt quét nhìn ông ta một cái.
“Chuyện của Đường Vân Thành thật sự rất khó giải quyết, Quỷ Vực Chi Thành chúng ta thật sự không thể tùy tiện nhúng tay vào được, bởi vì chuyện của Đường Vân Thành quá đặc biệt. Nếu như bây giờ chúng ta đi giúp đỡ, sau này nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là công chúa Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta thì đến lúc đó chắc chắn sẽ bị truyền thông nói là ỷ thế hiếp người, đến lúc đó chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đối với nhà họ Đường.” Quản gia Trọng cũng là vì cân nhắc đến chuyện này, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cô bé đó hai ngày nay phải tiếp nhận cuộc phỏng vấn của bên phía truyền thông, loại tình huống này ai cũng không dám hành động lung tung.” Quản gia Trọng khẽ thở dài một hơi: “Đối phương quá ác độc, đây chính là quyết tâm muốn chơi chết Đường Vân Thành mà.”
“Cô bé có phản ứng gì?” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng chợt lóe lên một cái, đột nhiên lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nhưng mà quản gia Trọng làm quản gia vạn năng của Quỷ Vực Chi Thành, chắc chắn có thể hiểu được ý của thành chủ nhà mình ngay lập tức.
“Sau khi cô cả nhà họ Đường trở về thì vẫn luôn không có động tĩnh gì, nhà họ Đường cũng không có bất cứ động tĩnh gì.” Quản gia Trọng nhìn Trương Minh Hoàng, suy nghĩ, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Thành chủ, có khi nào giống với lời đồn ở bên ngoài không? Cô cả nhà họ Đường lấy lùi, tiếp theo đó muốn bảo vệ cho nhà họ Đường, muốn bảo vệ cho Đường Lăng?”
Quản gia Trọng nghe thấy lời nói này thì có điều suy nghĩ, nói thẳng ra chính là nhà họ Đường muốn bỏ mặc Đường Vân Thành.
Ai cũng biết loại chuyện này, loại tình huống này không có ai có thể cứu Đường Vân Thành được, nhà họ Đường vừa động một cái sẽ chỉ làm cho nhà họ Đường cũng không thể ngóc đầu lên nổi, chẳng bằng trước tiên bảo vệ cho nhà họ Đường, ít nhất là nhà họ Đường còn có Đường Lăng.
Trương Minh Hoàng đột nhiên cầm lấy bút vẽ hạ bút xuống chỗ bị bẩn vừa nãy, vẽ được mấy nét, thế mà lại vẽ ra một phong thái có phong cách riêng.
“Ông tin không?” Trương Minh Hoàng vẽ rất nghiêm túc, cho nên câu hỏi của ông ta nghe có vẻ hơi tùy ý.
Quản gia Trọng: “…”
Ông ta tin hay không thì có gì quan trọng?
Mặc kệ ông ta có tin hay không đều không ảnh hưởng tới cô cả nhà họ Đường.
Cho nên thành chủ đây là đang xem thường ông ta,
“Tôi tin tưởng vào cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng liên tục thấy rằng thái độ, sự thiên vị của thành chủ đối với cô cả nhà họ Đường đã không có giới hạn, ông ta còn dám nói không tin tưởng cô cả nhà họ Đường nữa à?
Hơn nữa cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, ông ta có thể nghi ngờ năng lực của công chúa bọn họ?
Nói đùa cái gì vậy?
Chút mắt nhìn đó, quản gia Trọng vẫn có!
“Vậy ông nói thử xem cô bé ấy sẽ phá cục diện này như thế nào?” Trương Minh Hoàng lại hạ bút di chuyển mấy lần, phong thái của bức chân dung càng ngày càng rõ ràng hơn.
Quản gia Trọng: “…”
Thành chủ đây là đang làm khó ông ta.
Ông ta cũng chỉ cho thấy thái độ của mình không dao động, như này cũng sai nữa hả?
Làm sao ông ta biết được tiếp theo đây cô cả nhà họ Đường sẽ làm như thế nào để phá cục diện này, dù sao thì cho đến bây giờ ông ta cũng không nghĩ ra có cách nào có thể phá được cục diện này.
Cách tốt nhất mà ông ta nghĩ đến đó chính là bỏ mặc Đường Vân Thành, bảo vệ nhà họ Đường.
“Thành chủ, người có biết không?” Lần đầu tiên quản gia Trọng có một loại xúc động muốn chống đối lại thành chủ nhà mình, nhưng mà quản gia Trọng suy nghĩ, vẫn cố gắng tỏ ra xấu hổ nhất có thể.
Thành chủ hỏi ông ta, vậy thì thành chủ có biết không?
Thành chủ không thể làm khó một mình ông ta, không thể chỉ ức hiếp một mình ông ta!
“Hư hư thật thật, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” Trương Minh Hoàng dùng bút vẽ, nhìn bức chân dung trước mặt, hiển nhiên rất hài lòng.
Vết bẩn lúc nãy đã hoàn toàn không nhìn ra nữa, ngược lại làm cho toàn bộ bức chân dung có một loại tươi mới khác lạ.
Lời nói này của Trương Minh Hoàng không biết là đang nói bức tranh của mình hay là đang trả lời câu hỏi của quản gia Trọng.
Khóe môi của quản gia Trọng hơi kéo ra, từ trước đến nay lòng dạ của thành chủ rất sâu sắc, không phải là người như ông ta có thể so sánh được, không phải là lúc nào ông ta cũng có thể đoán được tâm tư của thành chủ.
Nhưng mà lúc này thành chủ nói trái nói phải ông ta như thế này, có được không hả?
Ông ta phát hiện thành chủ càng ngày càng tùy hứng.
“Trọng, thời gian mà ông đi theo bên cạnh tôi bao lâu rồi?” Trương Minh Hoàng đột nhiên nhìn quản gia Trọng rồi hỏi một câu.
“Hả? Ba mươi mấy năm trời.” Quản gia Trọng ngẩn người trả lời một câu theo bản năng, không biết tại sao thành chủ lại đột nhiên hỏi câu hỏi như thế này.
“Đúng vậy, rất lâu rồi, ông đã già rồi.” Trương Minh Hoàng chậm rãi nhẹ gật đầu, sau đó chững chạc đàng hoàng mà nói một câu.
Quản gia Trọng: “…”
Ông ta đột nhiên rất muốn khóc, thành chủ đang ghét bỏ ông ta à?
Thành chủ chê ông tay già, nhưng mà rõ ràng ông ta chỉ lớn hơn thành chủ có hai tháng.
Thành chủ dựa vào cái gì mà chê ông ta già?
Không, thành chủ không chê ông ta già, mà là đang chê ông ta đần.
Nếu như quản gia Trọng bị chê đần, vậy thì chỉ có một loại cảm giác là khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà lúc này trong lòng của quản gia Trọng lại vui mừng, kể từ biến cố hai mươi lăm năm qua, đã nhiều năm rồi thành chủ chưa từng có lúc nào buông lỏng như thế.
Những năm gần đây đừng nói là thành chủ nói đùa, ngay cả nói chuyện thành chủ cũng nói rất ít, thành chủ thường xuyên ngồi ở trong phòng vẽ cả một ngày trời, thậm chí là mấy ngày, ngay cả ông ta cũng không để ý. Lúc đó ông ta nhìn thấy thành chủ thì cảm thấy vô cùng đau lòng.
Mà bây giờ thành chủ lại dùng giọng điệu này để nói đùa với ông ta, làm sao ông ta không thể cảm thấy vui mừng cho được chứ.
Quản gia Trọng biết đây cũng là bởi vì cô cả nhà họ Đường, cho nên kết quả ngày mai nhất định không giống mới được!
“Thành chủ, chuyện của Đường Vân Thành chúng ta cần làm cái gì đây?” Quản gia Trọng đè xuống kích động ở trong lòng, cuối cùng cũng kéo chủ đề trở về, vốn dĩ là thành chủ chủ động hỏi chuyện của Đường Vân Thành, cho nên thành chủ hi vọng ông ta sẽ làm cái gì?
“Không cần đâu, cô nhóc đó sẽ giải quyết thôi, ông cũng đừng làm loạn thêm.” Lần này lúc Trương Minh Hoàng nhìn về phía quản gia Trọng thì trong ánh mắt đã có thể nhìn ra bị ghét bỏ, mặc dù là không quá rõ ràng nhưng mà đôi mắt sắc bén của quản gia Trọng vẫn có thể phát hiện được.
Quản gia Trọng đột nhiên không muốn nói chuyện nữa, ông ta đã làm quản gia ở Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm như vậy rồi, làm sao lại bị chê phiền phức vậy chứ?