Không biết từ lúc nào Đường Minh Hạo đã đi đến bên cạnh của Hứa Dinh Dinh, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của Hứa Dinh Dinh.
“Bé Minh Hạo, sao con lại ở đây vậy, là con dẫn em gái đến đây đó hả?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy Đường Minh Hạo thì lập tức hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
“Bé Minh Hạo, con muốn làm cái gì vậy, là con muốn cho em gái đi nhận ba hả?” Bây giờ Hứa Dinh Dinh cũng chỉ có thể nghĩ ra ra một lý do này thôi, bởi vì lúc nãy Đường Vũ Kỳ đều đã thừa nhận Dương Tầm Chiêu là ba của cô bé.
“Mẹ nuôi, mẹ đi kéo em gái về đây đi.” Cái miệng nhỏ của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên, mắt của thằng nhóc nhìn về phía Dương Tầm Chiêu và Đường Vũ Kỳ, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu nở nụ cười dịu dàng nhìn Đường Vũ Kỳ, thằng nhóc cảm thấy hơi chướng mắt.
Đúng, Đường Minh Hạo ghen rồi!
Tại sao? Tại sao Dương Tầm Chiêu đối xử với mẹ có thể tốt như vậy, đối với em gái cũng có thể dịu dàng như vậy, nhưng mà đối với thằng nhóc lại không thèm nhìn.
Thằng nhóc bất mãn, rất bất mãn.
Mà hiện tại Đường Vũ Kỳ đã hoàn toàn buông lỏng bản thân, cũng không dựa theo kế hoạch của thằng nhóc, điểm này làm cho thằng nhóc rất khó chịu.
Mặc dù là Đường Minh Hạo hiểu chuyện từ nhỏ, mọi chuyện đều độc lập từ nhỏ, nhưng mà đối với việc này thật ra thằng nhóc rất nhạy cảm.
Thằng nhóc luôn muốn tìm ba của nó nhưng mà vẫn lo sợ ba của nó không thích nó, mà bây giờ biểu hiện của Dương Tầm Chiêu đối lập với lại nỗi lo của nó, cho nên nó lại càng nhạy cảm hơn càng khẩn trương hơn, lại càng sợ hãi hơn.
Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa bé chưa đến năm tuổi.
“Sao vậy, không phải là con đã để em gái đi hả?” Hứa Dinh Dinh sửng sờ, cô hiểu rõ hai bé cưng nhất, nếu như không phải là Đường Minh Hạo dẫn Đường Vũ Kỳ đến, nếu như không phải là Đường Minh Hạo đã sắp xếp xong xuôi thì bé Vũ Kỳ không thể nào đi gặp Dương Tầm Chiêu như vậy được.
“Là con đã để em gái đi đó, nhưng mà không phải là kế hoạch của con, em gái hoàn toàn không dựa theo kế hoạch của con mà làm.” Đường Minh Hạo bĩu môi, thằng nhóc không trách em gái, nhưng mà…
“Kế hoạch của con không phải là để anh ta nhận hai đứa hả?” Hứa Dinh Dinh có chút khó hiểu, Đường Minh Hạo dẫn theo Vũ Kỳ đến đây chẳng lẽ không phải vì đến Dương Tầm Chiêu nhận bọn nó?
Mà bây giờ Đường Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu đã nhận nhau rồi, cái này không tính là đã thành công à.
“Phải… không phải.” Lúc này Đường Minh Hạo cũng có chút mâu thuẫn, thằng nhóc muốn để Dương Tầm Chiêu nhận bọn nó nhưng mà điều kiện tiên quyết là để Dương Tầm Chiêu tự mình nhận bọn nó, mà không phải là em gái nói cho anh biết.
“Rốt cuộc là như thế nào vậu, hay là không phải đây?” Hứa Dinh Dinh nghe cái câu trả lời này của thằng nhóc đều có chút ngu ngơ, cũng biết là từ nhỏ Đường Minh Hạo đã có ý kiến riêng của mình, không biết rốt cuộc là thằng nhóc đang suy nghĩ cái gì.
“Kế hoạch không phải là như vậy.” Ánh mắt của Đường Minh Hạo lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, khóe môi hơi nhếch lên, biểu đạt sự bất mãn của thằng nhóc.
“Con muốn để cho anh ta nhận các con mà không phải là muốn để cho em gái của con nói cho anh ta biết phải không?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy bộ dạng này, rốt cuộc cũng đã đoán được tâm tư của Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo di chuyển tầm mắt nhìn về phía Hứa Dinh Dinh, khóe môi mấp máy không nói gì.
Hứa Dinh Dinh biết là cô đã đoán đúng rồi.
“Mẹ nuôi hiểu rồi, mẹ của con đều đã nói cho mẹ nuôi biết.” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy bộ dạng khó chịu lúc này của Đường Minh Hạo mà có chút buồn cười.
Đúng là giống y như Hàn Nhã Thanh đã nói.
Nhưng mà trong lòng của Hứa Dinh Dinh lại cảm thấy hơi đau lòng, đứa nhỏ này trông có vẻ như kiên cường nhưng mà đối với chuyện này nó vừa nhạy cảm lại vừa yếu ớt.
Từ nhỏ đã không có ba, trong lòng của thằng nhóc càng khát vọng tình thương của ba, nhưng mà trong lòng lại có một nỗi lo lắng.
Hứa Dinh Dinh ngước mắt lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu và Đường Vũ Kỳ ở cách đó không xa.
Lúc này nhìn hai ba con bọn họ vô cùng thân thiết với nhau, chắc là Đường Minh Hạo ghen tị rồi, chắc là có chút hơi ghen.
Đứa nhỏ này…
Ở đằng trước cách đó không xa, lúc này Đường Vũ Kỳ cười vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy đúng vậy, con là bé cưng của ba với mẹ.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu, vui vẻ vô cùng, cao hứng vô cùng.
“Còn có anh trai nữa, con với anh trai đều là bé cưng của ba và mẹ.” Lúc này cuối cùng Đường Vũ Kỳ cũng đã nhớ ra anh trai của cô bé, cuối cùng cũng đã nhớ đến chuyện lúc nãy anh trai liên tục dặn dò nhưng mà lúc nãy cô bé quên mất hết rồi, hoàn toàn không dựa theo những lời của anh trai nói mà làm.
Lúc đầu cậu ba Dương đã nghĩ đến cô bé có thể sẽ là con của anh với Hàn Nhã Thanh, nhưng mà lúc này nghe thấy cô bé nói mình còn có một người anh trai nữa, trong lòng cũng trầm xuống, bé con này còn có một người anh trai nữa.
Nếu là như thế, chỉ sợ là…
Trong một nháy mắt cậu ba Dương đột nhiên cảm giác lòng của mình hơi đau, giống như là loại cảm giác đột nhiên mất đi một thứ rất quan trọng.
Tại sao cô bé còn có một người anh trai nữa?
Tại sao lại còn có một người anh trai nữa chứ?
“Cậu đi chỗ khác đi, cậu đừng có đi theo cậu của tôi nữa, cậu không có mặt mũi, cái đồ vô liêm sỉ.” Nguyễn Tân Tân lại càng ghen tị hơn, tại sao người mà cậu thích lại không phải là nó.
Nguyễn Tân Tân mới chín tuổi đã biết mắng chửi người khác, mà lại còn mắng rất khó nghe.
Thư ký Lưu: “…”
Sao cô chủ nhỏ Nguyễn lại làm cho người khác không yêu thích như vậy chứ, cho dù là cô bé này không phải là con gái của tổng giám đốc, người ta cũng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, quản chuyện người khác làm cái gì.
Tổng giám đốc rõ ràng rất thích thú, đặc biệt thích cô nhóc nhỏ này.
Cô chủ Nguyễn rõ ràng là đang ghen tị, cơn ghen này cũng quá là lớn rồi.
Lúc này trong lòng của cậu ba Dương rất mất mát, trong lúc nhất thời có chút thất thần, nghe thấy lời nói của Nguyễn Tân Tân anh mới hoàn hồn lại, anh hơn đảo mắt nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.
Cho dù không phải là con gái của anh, anh cũng không muốn để cho cô bé chịu một chút oan ức nào.
Cô bé này bị người khác mắng chắc là sẽ thương tâm khổ sở nhỉ.
Nhưng mà anh lại phát hiện Đường Vũ Kỳ cũng không hề đau lòng chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé còn mang theo nụ cười.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, phản ứng của cô bé làm cho anh cảm thấy rất bất ngờ, nó thông minh như vậy không nên nghe không hiểu những lời Nguyễn Tân Tân vừa mới mắng nó.
“Tôi biết mà, tôi biết là cậu ghen tị với nét đẹp như hoa của tôi, người gặp người thích.” Đường Vũ Kỳ không hề tức giận chút nào, cô bé nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, cười tươi như là một bông hoa. Chú Mộ Dung đã từng nói cô bé là người đáng yêu nhất trên đời này, những người mắng mỏ cô bé đều là ghen tị với cô bé.
Dương Tầm Chiêu: “…”
Cô bé này hay quá nhỉ, phản ứng thật là nhanh, khí thế cũng đầy đủ.
Thư ký Lưu mãnh liệt gật đầu, đúng đúng, chính là như thế này.