Hai người đứng dậy trực tiếp rời đi.
Bà Tịch đi theo sát phía sau bọn họ.
“Bà Tịch, xin bà đừng đi theo chúng tôi nữa, bà sẽ làm phiền chúng tôi đó.” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy bà Tịch cứ luôn nhìn về phía bọn họ, chán nản thầm thở một hơi.
Bà Tịch cứ đi theo đám bọn họ như vậy thật sự làm cho cô cảm thấy rất không tự nhiên.
“Được rồi được rồi, vậy dì về nhà trước đây, dì sẽ liên lạc lại cho cháu sao.” Lúc này bà Tịch cũng không có tức giận, bây giờ Hứa Dinh Dinh nói cái gì thì chính là cái đó.
“Dinh Dinh, nếu không thì vài bữa cháu đến nhà dì chơi đi, để dì gọi Tịch Xuyên trở về luôn, hai đứa cũng có thể bồi đắp tình cảm.” Thái độ lúc này của bà Tịch quả thật là kém xa rất nhiều so với lúc trước.
Hứa Dinh Dinh nhìn bà ta không nói gì hết, về nhà? Hai năm trước cô đã bị bà Tịch đuổi về từ căn nhà đó.
Bà Tịch nhìn thấy Hứa Dinh Dinh không nói lời nào cho là cô đã đồng ý, mừng rỡ trong lòng liên tục phối hợp nói: “Được rồi, vậy cứ quyết định như thế đi, dì chờ cháu ở nhà nha.”
Sau khi nói xong, bà Tịch cũng coi như là thức thời rời đi.
Sau khi bà Tịch đi khỏi, Hứa Dinh Dinh rõ ràng thở dài một hơi.
“Nhã Thanh, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy hả?” Đến bây giờ Hứa Dinh Dinh vẫn còn chưa biết rõ là có chuyện gì xảy ra.
“Chuyện này thì cậu phải trở về hỏi Tịch Xuyên nhà cậu đó.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô, một mặt mỉm cười, công lao là của Tịch Xuyên cho nên việc này vẫn nên để Tịch Xuyên tự mình nói với cô đi.
“Không phải là cậu nói cho tớ biết cũng là giống nhau rồi à, tớ thấy là cậu biết vô cùng rõ ràng đó nha.” Hứa Dinh Dinh mang theo bất mãn nhìn về phía cô.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh cũng chỉ cười khẽ, chính là không nói nhiều.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đến cửa hàng đi dạo đi, khoảng thời gian trước tớ mới nhìn thấy mấy kiểu quần áo trẻ con chắc là đã được đưa ra thị trường rồi, để tớ mua cho hai bé cưng.” Hứa Dinh Dinh thấy cô không nói gì, sau đó cũng không hỏi nữa.
Hàn Nhã Thanh cũng đang muốn mua vài món đồ cho hai bé cưng, người bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn đang phụng phịu ở nhà đây này, phải dỗ dành mới được.
Hai người đi đến cửa hàng ở phía trước.
Mà lúc này hai người bạn nhỏ Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ cũng đang ở trong trung tâm mua sắm.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã thăm dò được Dương Tầm Chiêu sẽ đến chỗ này cho nên mới cố ý dẫn em gái đến đây.
“Anh ơi, ba đang ở đâu vậy?” Đường Vũ Kỳ không nhìn thấy ba của mình, có chút thất vọng.
“Em đừng có nóng vội mà, sắp đến rồi đó.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo một mặt tự tin, thằng nhóc biết là ngày hôm nay Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ đến trung tâm mua sắm.
“Anh ơi, ba đến rồi, ba đến rồi kìa.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn về phía người đàn ông ở bên ngoài cửa, một mặt vui vẻ kêu la.
Đương nhiên là Đường Minh Hạo cũng nhìn thấy.
Lúc này cậu ba Dương vừa vặn đi đến, một góc mặt nghiêng rõ ràng nhìn không ra được biểu cảm nhưng mà làm cho người ta sinh ra mấy phần kính sợ từ tận đáy lòng, anh bước đi cũng không nhanh, trong lúc giơ tay nhấc chân lại có một loại khí chất vương giả.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo hơi nhếch miệng, giả vờ lạnh lùng tới nơi tới chốn lắm, chỉ tiếc là mắt bị mù!
“Tổng giám đốc, chuyện này là do sơ sót của chúng tôi, là do sai sót của chúng tôi…” Tổng giám đốc của khu trung tâm thương mại đi theo ở phía sau, mồ hôi trên trán đều đang nhỏ xuống, trên mặt rõ ràng mang theo mấy phần sợ hãi.
Nhiệt độ điều hòa trong đại sảnh rất thấp. Nhưng mà ông ta lại không ngừng lau mồ hôi.
Dương Tầm Chiêu cũng không đáp lời lại, nhìn cũng không thèm nhìn ông ta một cái nào, thư ký Lưu làm một động tác đừng lên tiếng với ông ta.
“Anh ơi, em đi tìm ba…” Ạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cười đến híp cả mắt, lần đầu tiên nhìn ba với một khoảng cách gần như vậy, cô bé càng nhìn càng thấy hài lòng, càng nhìn càng thấy thích.
“Đừng, đừng có vội mà.” Đường Minh Hạo hoàng hồn nhanh chóng kéo Đường Vũ Kỳ lại.
Dương Tầm Chiêu đã từng nói là không thích trẻ con, hiện tại Dương Tầm Chiêu đến đây là có chuyện phải làm hơn, nữa nhìn bộ dạng hình như là có chút gấp gáp, cũng có chút nghiêm trọng, nếu như mà lúc này em gái đi ra ngoài làm phiền thì Dương Tầm Chiêu chắc chắn là sẽ không vui đâu.
Nếu như mà ông ấy tức giận hù dọa em gái thì phải làm sao bây giờ.
Lúc Dương Tầm Chiêu không tức giận thì đã nhìn thấy dọa người lắm rồi, chứ đừng nói là lúc tức giận.
Chậm chạp một khoảng thời gian như vậy Dương Tầm Chiêu đã đi đến.
Lúc này Đường Vũ Kỳ và Nguyễn Tân Tân đang đứng ở phía sau một cái quầy, Dương Tầm Chiêu cũng không nhìn thấy bọn nó.
“Anh ơi, ba đi mất rồi.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có chút bất mãn: “Tại sao anh lại ngăn cản em?”
“Không cần nóng nảy, ông ấy đến đây để xử lý công việc, xử lý công việc xong rồi thì chắc chắn sẽ đi xuống đây, đến lúc đó chúng ta lại bắt đầu kế hoạch của mình.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo là vì suy nghĩ cho sự an toàn của em gái nhưng mà cũng không thể làm trì hoãn công việc của Dương Tầm Chiêu được.
Nhìn bộ dạng của giám đốc, chắc là xảy ra chuyện gì lớn chứ nếu không cũng sẽ không bị dọa sợ thành bộ dạng đó.
Thằng nhóc càng sợ hiện tại tâm trạng của Dương Tầm Chiêu không tốt thì sẽ hù dọa em gái nhà mình.
“Vậy thì chúng ta phải chờ đến lúc nào đây?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không hài lòng cho nên có chút buồn bực: “Là em quan trọng hay là công chuyện của công ty quan trọng hơn hả?”
“…em quan trọng hơn.” Đường Minh Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất mãn của em, gái quyết định nói một lời nói dối có thiện chí.
Dương Tầm Chiêu đã nói rõ là không thích con nít rồi, haiz!
“Nếu như em quan trọng thì tại sao lúc nãy anh lại muốn ngăn cản em lại?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không được dỗ dành, bởi vì lúc nãy vừa mới bỏ qua cơ hội gặp mặt với ba, trong lòng của cô bé rất không vui.
Đường Minh Hạo: “…”
Thằng nhóc cũng không thể nói với em gái là thằng nhóc lo lắng Dương Tầm Chiêu tức giận sẽ trực tiếp đá em gái bay mất.
“Anh ơi, bây giờ chúng ta chạy đến đó chắc là vẫn còn đuổi kịp mà.” Đường Vũ Kỳ nhìn xuyên qua quầy hàng vẫn còn có thể nhìn thấy Dương Tầm Chiêu ở trước mặt, cô bé giang chân ra muốn đuổi theo.
Chỉ là cô bé vừa mới chạy được hai bước thì đụng phải một nhân viên phục vụ đúng lúc đi tới.
“Ui da.” Lúc nãy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chạy hơn nhanh, va chạm như vậy trực tiếp làm mình ngã ngồi trên đất.
“A!” Nhân viên bán hàng đó cũng giật nảy mình, nhìn thấy một cô bé nhỏ đang ngồi ở dưới đất liền vội vàng ngồi xổm xuống: “Người bạn nhỏ, cháu không sao đó chứ, cháu ngã có đau không?”
Lúc nãy cô ta thật sự không nhìn thấy bé gái này.