“Nhớ kỹ, nếu em có lần sau anh sẽ không tha thứ…” Cũng may, Dương Tầm Chiêu cũng không thực sự làm gì cô, chỉ là anh cảm thấy phải cảnh cáo cô thì vẫn nên làm.
“Không đâu, chắc chắn không có lần sau, em cam đoan.” Hàn Nhã Thanh liên tục tỏ thái độ, cô nghĩ, tình huống vừa rồi của cậu ba Dương có lẽ cũng không có lần sau.
Về sau cho dù cô muốn ghét bỏ có lẽ cũng không có cơ hội nữa, sau này tuyệt đối không để anh đi vào phòng bếp!
Lúc này cậu ba Dương mới buông cô ra.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Nhã Thanh muốn đi nhìn ông cụ Hàn, Dương Tầm Chiêu đưa cô đi đến bệnh viện, lần này Dương Tầm Chiêu cũng không đi vào.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi, Hàn Nhã Thanh đi vào bệnh viện, trên mặt có vài phần nghiêm trọng hơn.
Dương Bạc Vệ nói Hàn Trung Phương không phải ba của cô, bây giờ kết quả chứng minh Dương Bạc Vệ cũng không phải ba của cô, vậy ai mới là ba của cô?
Liệu có phải lúc trước mẹ cô làm giám định DNA có sai hay không, dù sao kỹ thuật của hai mươi năm trước cũng không hoàn thiện, tiên tiến như bây giờ.
Mà khi cô về nhà họ Hàn, Dương Bạc Vệ đã trực tiếp đổi máu của cô thành của Hàn Nghiên Nghiên.
Hàn Nhã Thanh quyết định tự mình làm lại một lần.
Hàn Nhã Thanh đi vào phòng bệnh, đi xem tình huống của ông cụ Hàn, ông cụ Hàn vẫn chưa tỉnh, nhưng cũng không có tình huống đột ngột xảy ra nào, tổng thể mà nói thì tình huống vẫn ổn định.
Hai ngày nay bệnh viện vẫn luôn làm đủ loại kiểm tra cho ông cụ Hàn, thời điểm buổi sáng rút máu, Hàn Nhã Thanh nói với y tá muốn một chút máu, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.
Hàn Nhã Thanh đem máu mang cho Đường Lăng, để Đường Lăng giúp cô giám định một chút.
“Thanh Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đường Lăng nhìn cô, hơi nghi ngờ một chút, lúc thì cô muốn làm báo cáo giám định DNA với Dương Bạc Vệ, lúc này lại cầm máu của ai không biết đến để làm giám định, đến cùng thì tình hình như thế nào?
“Lúc trước em muốn làm giám định DNA với Dương Bạc vệ, là bởi vì ông ta nói với em, Hàn Trung Phương không phải ba em, ông ta nói, có thể ông ta là ba của em…” Lần này, Hàn Nhã Thanh cũng không tiếp tục giấu Đường Lăng, chỉ cần cô không phải là con gái của Dương Bạc Vệ, thì những chuyện khác cũng không cần phải giấu diếm.
“Cái gì? Em nói cái gì? Dương Bạc Vệ nói em là con gái của ông ta? Ông ta bị điên rồi? Em và Dương Tầm Chiêu cũng đã kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa bé, ông ta chính là nói lung tung.” Đường Lăng từ trước đến nay luôn bình tĩnh, nghe được lời của Hàn Nhã Thanh vậy mà lại trực tiếp giật mình, trực tiếp không nhịn được phải gầm nhẹ.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy phản ứng ở Đường Lăng, lại nhớ đến phản ứng của Dương Bạc Vệ lúc trước, trong lòng nhịn không được cười lạnh, Dương Bạc Vệ chỉ nghĩ đến mình, ông ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Đường Lăng chính là nghĩ đến cảm nhận của cô và Dương Tầm Chiêu.
“Kết quả đã chứng minh, ông ta quả thật nói lung tung, đây là máu của ông nội Hàn, anh giúp em giám định một chút, em cảm thấy có thể mẹ em năm đó đã làm sai rồi.” Hàn Nhã Thanh hi vọng năm đó là mẹ cô làm sai, cô cũng hi vọng ba của cô chính là Hàn Trung Phương.
“Được.” Đường Lăng cũng không hỏi nhiều, có một số việc sợ chỉ có Hàn Nhã Thanh mới hiểu rõ.
Lúc Hàn Nhã Thanh trở về nhà họ Đường, hai bé con đang chơi đùa ở ngay trong phòng khách.
Bình thường Đường Minh Hạo sẽ rất ít khi chơi những trò chơi mà nó thấy ngây thơ ở trong phòng khách, nhưng hôm nay, thằng nhóc lại cùng em gái chơi mấy giờ liền ở phòng khách.
Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào phòng khách, Đường Minh Hạo nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn qua, rất rõ ràng, nhóc đang đợi Hàn Nhã Thanh.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy hàn Nhã Thanh, nhanh chóng chạy đến: “Mẹ, hôm qua mẹ đi đâu mà ban đêm không trở về vậy, là ba không cho mẹ về sao?”
Biểu cảm của Đường Vũ Kỳ rất ngây thơ, nhưng Hàn Nhã Thanh lại có chút không tự nhiên.
Mặt của Hàn Nhã Thanh hơi nóng lên, hôm qua quả thật cô đã quá điên cuồng rồi, nhóc con nói một đêm đều quá hàm súc rồi, thời gian này của cô cộng lại phải một ngày một đêm.
Đường Minh Hạo chỉ nhìn qua Hàn Nhã Thanh, không nói gì cả, nhưng có vẻ nhóc con Đường Minh Hạo không quá vui vẻ.
“Thanh Thanh, ngài Viên gọi điện thoại cho con không?” Phạm My nhìn thấy cô trở về, trên gương mặt có vài phần ý vị thâm sâu, nhưng, ngược lại bà nói chuyện lại rất đứng đắn.
“Dạ?” Hàn Nhã Thanh sửng sốt: “Ngài Viên nào ạ?”
Cô không nhớ rằng có có quen biết với ngài Viên nào cả.
“Viên Quân Doanh.” Phạm My nhìn thấy phản ứng của cô, khóe miệng cong lên.
Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhíu lại: “Vì sao anh ta lại gọi điện thoại cho con?”
Cô cũng chỉ gặp qua Viên Quân Doanh một lần ở vũ hội của nhà họ Đường, về sau cũng không gặp mặt, vì sao anh ta lại gọi điện thoại cho cô?
Nhưng mà bọn họ đâu có lưu số điện thoại.
Khóe môi của Phạm My lại cong ra một lần nữa, còn có thể là vì sao sao? Tâm tư của Viên Quân Doanh bà đều có thể nhìn ra?
Ở vũ hội ngày hôm đó bà cũng nhìn thấy rõ ràng, nghe nói mấy ngày trước Viên Quân Doanh mới có việc ra nước ngoài, hôm qua mới trở về.
Sau đó, Viên Quân Doanh vừa trở về đã gọi điện thoại đến nhà họ Đường rồi, ừm, tốc độ này cũng rất nhanh, nhưng, vừa vặn lúc đó Hàn Nhã Thanh lại không ở nhà.
Điện thoại vừa vặn là do Phạm My nhận, lý do mà Viên Quân Doanh tìm Hàn Nhã Thanh cũng không tệ, nghe nói là có vụ án cần Hàn Nhã Thanh hỗ trợ, đương nhiên, Phạm My biết, vụ án gì đó đều là cái cớ, Phạm My trực tiếp cho anh ta số điện thoại của Hàn Nhã Thanh.
“Nói là có vụ án cần con hỗ trợ.” Phạm My mặc dù biết rõ đây là cái cớ của Viên Quân Doanh, nhưng nếu như Hàn Nhã Thanh hỏi, thì bà cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Lông mày của Hàn Nhã Thanh khẽ cau lại, Viên Quân Doanh có vụ án gì tìm cô?
Nói thật, đêm qua cô ngủ không ngon, mà sự việc xảy ra gần đây lại quá nhiều, khiến cho hiện tại cô không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều, cô cũng hoàn toàn không muốn trả lời điện thoại cái gì đó của Viên Quân Doanh.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể lên tiếng đồng ý, sau đó dự định đi lên lầu, cô cảm giác cô cần phải nghỉ ngơi cho khoẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!