Là Dương Tầm Chiêu gọi tới!
Dương Tầm Chiêu gọi tới vào lúc này khiến cô có chút sợ hãi không dám trả lời.
Đương nhiên cô biết sau khi có kết quả giám định ADN, Dương Bạc Vệ sẽ không nói với Dương Tầm Chiêu nên cô không lo lắng anh sẽ biết chuyện gì, cô lo rằng bây giờ cô đang không kiểm soát được cảm xúc sẽ bị anh phát hiện ra điều khác thường.
Ngón tay cô khẽ run, ngập ngừng, muốn ấn nút nhưng lại không ấn.
Khi Hàn Nhã Thanh đang do dự thì chuông điện thoại chợt dừng lại, cô sững sờ sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tiếng chuông còn chưa dừng được hai giây đã lại vang lên lần nữa, vẫn là Dương Tầm Chiêu.
Chú Lý thấy cô cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó nhưng không nghe máy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Hàn Nhã Thanh nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, khoé môi không khỏi giật giật.
Cô hiểu Dương Tầm Chiêu, nếu cô không nghe thì anh sẽ tiếp tục gọi, nếu không gọi được thì anh sẽ tới thẳng nhà họ Đường tìm cô.
Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cuối cùng vẫn ấn nút trả lời, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, khi chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ khác thường mới định lên tiếng: “…”
“Em đang ở đâu?” Chỉ là cô còn chưa nói, giọng Dương Tầm Chiêu đã vang lên, trong giọng nói rõ ràng có chút vội vã.
“Có chuyện gì vậy?” Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, đột nhiên anh gọi cho cô lại còn nói bằng giọng điệu này, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Không phải là anh biết gì rồi chứ?
Lẽ nào Dương Bạc Vệ đã nói với anh?
Nhưng chắc chắn kết quả không có nhanh được như thế, trước khi có kết quả, chắc Dương Bạc Vệ sẽ không nói cho người khác.
Càng sẽ không nói cho Dương Tầm Chiêu!
“Em đang ở đâu?” Dương Tầm Chiêu không nghe thấy câu trả lời của cô, lại hỏi lại.
“Em đang…” Hàn Nhã Thanh do dự, đang nghĩ có nên nói dối anh rằng cô đang ở nhà họ Đường hay không.
“Đừng nói với anh em đang ở nhà họ Đường, anh biết em không ở đó.” Chỉ là cô còn chưa nói xong, đầu bên kia điện thoại Dương Tầm Chiêu đã nhanh chóng nói thêm một câu.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Qua đường dây điện thoại mà anh cũng biết cô đang nghĩ gì?
Bây giờ anh còn hơn cả nhà tâm lý học là cô.
Còn nữa, sao anh biết cô đang không ở nhà họ Đường? Lẽ nào anh đến nhà họ Đường rồi?!
“Em đang ở đâu? Em đi đâu rồi?” Dương Tầm Chiêu không thấy cô trả lời, trong giọng nói dường như thoáng có thêm một vài cảm xúc khác.
“Anh tìm em có chuyện gì không?” Hàn Nhã Thanh thở ra, hít vào để giữ cho mình bình tĩnh, cô muốn biết tại sao Dương Tầm Chiêu lại sốt ruột muốn tìm cô như vậy.
Lúc trước là thư ký Lưu đưa cô về, theo lý mà nói lúc này Dương Tầm Chiêu sẽ không gọi cho cô, vì nếu không phải Dương Bạc Vệ đột nhiên hẹn ra ngoài thì lúc này cô sẽ đang ngủ ở nhà họ Đường.
Khi cô ngủ, Dương Tầm Chiêu sẽ không gọi cho cô.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Trong lòng Hàn Nhã Thanh có chuyện nên luôn suy nghĩ nhiều hơn.
“Hàn Nhã Thanh, em giấu anh đi làm chuyện gì rồi?” Đầu bên kia điện thoại, mắt Dương Tầm Chiêu hơi híp lại, giọng anh có vẻ hơi trầm xuống.
Khi Hàn Nhã Thanh nghe thấy câu này, người cô rõ ràng cứng đờ, tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.
Câu này của anh có ý gì? Hơn nữa giọng điệu anh cũng không đúng lắm…
Anh thật sự biết rồi sao?
Hàn Nhã Thanh biết chuyện này trước mắt chỉ có cô và Dương Bạc Vệ biết.
“Em có thể giấu anh làm gì?” Hàn Nhã Thanh thầm thở ra, hỏi dò một câu.
“Hàn Nhã Thanh, không phải em thật sự đã làm chuyện gì giấu anh đấy chứ?” Đầu bên kia, Dương Tầm Chiêu sững sờ, sao anh lại thấy giọng cô hơi chột dạ.
Không phải đã thật sự giấu anh làm chuyện gì rồi chứ?
Nghe câu này của anh, Hàn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra anh vẫn chưa biết, thì ra vừa nãy anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
“Em giấu anh đi hẹn hò với người đàn ông khác đấy, anh tin không” Bây giờ Hàn Nhã Thanh không muốn để anh biết cô đi gặp Dương Bạc Vệ, cô sợ anh tiếp tục hỏi nên cố ý nói nửa đùa nửa thật.
“Em có thể thử…” Quả nhiên câu này của cô đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Dương Tầm Chiêu, nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi rõ ràng, khoé môi cô hơi cong lên.
Anh lúc nào cũng ngang ngược như vậy, cô vẫn luôn biết điều này nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô lại yêu sự ngang ngược này của anh.
“Ở đâu? Anh đi tìm em.” Dương Tầm Chiêu không tin câu này của cô nhưng anh muốn gặp cô ngay lúc này, ngay lập tức.
“Em mệt rồi, em muốn về nhà ngủ.” Hàn Nhã Thanh nghe anh nói muốn tới tìm cô thì vô thức từ chối, cô biết trạng thái của mình lúc này không tiện gặp anh.
Cô sợ cô không tự chủ được, để lộ ra điều khác thường bị anh phát hiện.
Qua điện thoại có lẽ còn có thể lấn lướt, nếu gặp mặt cô thật sự không dám đảm bảo.
Đôi lúc mắt nhìn của Dương Tầm Chiêu còn hơn cả cô.
Trước khi có kết quả, cô không thể để anh biết chuyện này được.
Mặc dù trong lòng cô cũng cảm thấy khả năng cô là con gái Dương Bạc Vệ không lớn, nhưng lỡ như?
Lỡ như cô thật sự là con gái Dương Bạc Vệ thì sao?
Lỡ như là thật, cô định không để Dương Tầm Chiêu biết cho nên bây giờ cô phải giấu anh.
Cho nên bây giờ không thể gặp nhau.
“Anh đưa em về nhà ngủ chung.” Dương Tầm Chiêu không biết tâm trạng cô lúc này, nghe cô nói vậy, khoé môi không khỏi nhếch lên.
Anh bảo cô đi trước là để tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, bây giờ anh cũng định về nhà, vậy thì đi cùng luôn, dù sao ngày đó khi anh bị trúng thuốc, hai người cũng đã lại ở bên nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!