“Tôi với ông Dương không có gì để nói cả.” Hàn Nhã Thanh thậm chí còn không quay đầu, cô chỉ hờ hững đáp, bước chân cũng không dừng lại.
“Thanh Thanh, nếu tôi là ba cô, cô cũng đối xử với tôi như này sao?” Dương Bạc Vệ lại sốt ruột hét lên.
“Dương Tầm Chiêu là con trai ruột của ông phải không? Ông đối xử với anh ấy thế nào?” Lần này Hàn Nhã Thanh dừng bước, nhưng cô không quay đầu, chỉ là khoé môi nhếch lên nụ cười trào phúng.
Mặc dù trước kia cô không điều tra thêm nhưng cô vẫn hỏi thăm được một số chuyện, cô biết từ rất nhiều năm trước Dương Bạc Vệ đã không hề quan tâm, hỏi han Dương Tầm Chiêu.
Ba, Dương Tầm Chiêu có còn chẳng bằng không có!
Dương Bạc Vệ sững sờ, đôi mắt loé lên, bị chặn đứng không nói nên lời.
Hàn Nhã Thanh cầm vào tay nắm cửa, cô vốn định đi luôn nhưng đột nhiên nhớ tới phản ứng của mấy kẻ bắt cóc khi nhìn thấy cô ở đồn cảnh sát.
Dương Bạc Vệ quen mẹ cô, hơn nữa năm đó họ còn xảy ra chuyện không hợp thói thường như thế, chắc ông ta sẽ biết chút gì đó nhỉ?
“Có phải mẹ tôi từng bị bắt cóc không?” Khi Hàn Nhã Thanh hỏi câu này cô đột nhiên quay lại nhìn Dương Bạc Vệ.
Trên mặt Dương Bạc Vệ vốn đang mang vài phần háo hức và lo lắng, nhưng nghe Hàn Nhã Thanh nói xong, vẻ mặt ông ta cứng đờ, hai mắt đột nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm vào cô.
Từ trong đôi mắt trợn tròn của ông ta, Hàn Nhã Thanh thấy rõ sự ngạc nhiên và sợ hãi, một chút tự trách và một vài cảm xúc mà cô nhìn không hiểu.
Cảm xúc trong mắt ông ta lúc này quá phức tạp, nhưng cũng đủ để chứng minh ông ta biết chuyện này, hơn nữa rất có thể chuyện này còn liên quan đến ông ta.
“Ông biết chuyện này?” Hàn Nhã Thanh vốn chỉ định thăm dò, không có quá nhiều hy vọng, nhưng nhìn thấy phản ứng của Dương Bạc Vệ, hai mắt cô lập tức nheo lại.
“Không biết, tôi không biết.” Dương Bạc Vệ hoàn hồn, cố gắng che giấu cảm xúc trên mặt nhưng lại càng thêm hoảng loạn.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy hết phản ứng của ông ta, lời ông ta nói bây giờ cũng không còn quan trọng nữa bởi trong lòng cô đã có đáp án.
“Cuối cùng mẹ tôi không bị tổn thương đúng không?” Hàn Nhã Thanh liếc mắt nhìn ông ta, lại đột nhiên hỏi một câu, tốc độ chuyển chủ đề của cô khá nhanh.
Đây là phán đoán của cô dựa trên phản ứng của kẻ bắt cóc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán của cô, nếu Dương Bạc Vệ biết chuyện này thì chắc cũng biết kết quả.
Bây giờ cô chỉ muốn có được đáp án chính xác từ Dương Bạc Vệ.
“Đúng, đúng, không bị…” Dương Bạc Vệ không ngờ Hàn Nhã Thanh lại hỏi câu này, nhất thời không phản ứng kịp nhưng vẫn gật đầu trả lời trong vô thức.
Vẻ mặt ông ta tuy mang theo chút may mắn nhưng lại nặng nề hơn.
Đúng, năm đó mẹ cô không bị tổn thương vì ông đã cứu được bà ra, nhưng…
Đầu lông mày Hàn Nhã Thanh hơi cau lại, đương nhiên cô nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của Dương Bạc Vệ, sự may mắn của ông ta chắc là vì mẹ không bị tổn thương.
Nếu mẹ đã không bị tổn thương thì sao ông ta lại cảm thấy nặng nề?
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy chuyện này có vẻ phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Dương Bạc Vệ nhắm mắt lại, cơ thể run lên không ngừng, hai tay bám chặt xe lăn, mu bàn tay gầy guộc hằn lên những đường gân xanh, nhưng vẫn không kiềm chế được toàn thân run rẩy.
Tuy hai mắt ông nhắm chặt nhưng trên mặt lại càng lộ rõ vẻ đau đớn, nỗi đau ấy thậm chí còn mang theo sự tuyệt vọng gần như sụp đổ.
Hàn Nhã Thanh thấy phản ứng này của ông ta, hai mắt hơi híp lại, gắn kết mọi chuyện với nhau, cô chợt nghĩ tới một khả năng, năm đó dù mẹ không bị hại nhưng sau này chắc chắn lại xảy ra chuyện gì đó.
Từ vẻ mặt Dương Bạc Vệ lúc này có thể thấy tình hình khi đó rất nghiêm trọng, rất nặng nề, thậm chí có thể rất thảm…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Nhã Thanh mấp máy môi rồi cuối cùng vẫn hỏi.
“Thanh Thanh, đừng hỏi, đừng hỏi nữa, đừng bao giờ hỏi lại chuyện này, tôi có thể nói với cô là mẹ cô không bị tổn hại gì, hơn nữa lúc đó mẹ cô đã hôn mê cho nên bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ cần biết như vậy là được rồi, đừng hỏi những chuyện khác.” Dương Bạc Vệ thở mạnh một hơi, mở mắt ra nhưng cảm xúc trong mắt lại có chút mất kiểm soát.
Ông ta nói rất nhanh nhưng không giấu được sự tự trách và đau đớn, nặng nề.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, mẹ cô không sao cho nên sự tự trách và đau lòng này của ông ta chắc chắn không phải dành cho mẹ cô.
Nếu Dương Bạc Vệ đã không muốn nói thì cô biết dù cô có hỏi lại cũng không hỏi được gì.
Hàn Nhã Thanh mở cửa bước ra khỏi phòng, lần này Dương Bạc Vệ không gọi cô lại.
Sau khi cô đi, ông ta ngồi trong phòng, người như bị lấy mất linh hồn, ngơ ngác, sững sờ, hồi lâu không có phản ứng, cũng không có động tĩnh gì.
Bên ngoài khách sạn, chú Lý vẫn đang đợi Hàn Nhã Thanh, cô trực tiếp lên xe.
Sau khi lên xe, Hàn Nhã Thanh thầm thở ra, hít vào để bình tĩnh lại, sau khi ổn định cảm xúc, cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lăng.
“Thanh Thanh, có chuyện gì vậy?” Chuông vang lên hai tiếng, Đường Lăng đã bắt máy.
“Anh, anh có bản báo cáo giám định ADN của Dương Bạc Vệ đúng không?” Hàn Nhã Thanh nhớ lần trước Đường Bách Khiêm từng nói, mẹ của Tịch Xuyên từng nghi ngờ Đường Minh Hạo là con trai Tịch Xuyên, cho nên đã bí mật làm giám định ADN.
Đường Bách Khiêm nói kết quả lúc đó đã bị Đường Lăng thay đổi, nhưng lại không nói nhiều về việc Đường Lăng đổi thành của ai, cô cũng không hỏi nhiều.
Nhưng sau này Đường Lăng biết Đường Minh Hạo là con cô thì cũng biết Đường Minh Hạo là con của Dương Tầm Chiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!