Thật ra ngay từ đầu ông đã muốn làm giám định ba con, chỉ là Đường Thấm Nhi không đồng ý.
“Không cần thiết.” Hàn Nhã Thanh thẳng thừng từ chối, cô cảm thấy không cần thiết chút nào.
“Thanh Thanh, ba cô thật sự không phải Hàn Trung Phương, năm đó sau khi Hàn Trung Phương gặp tai nạn vẫn chưa chết, sau khi cô ra đời ông ấy vẫn còn sống. Lúc đó mẹ cô đã làm giám định ADN với Hàn Trung Phương, sự thật chứng minh cô không phải con gái ông ấy.” Dương Bạc Vệ thấy cô kiên quyết như vậy thì hơi nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lo lắng hơn.
“Cho nên ba tôi nhất định phải là ông?” Hàn Nhã Thanh cười nhẹ, chỉ là nụ cười đó rất lạnh lùng, càng thêm giễu cợt.
“Thanh Thanh, chuyện hồi đó thật sự rất phức tạp. Có lần tôi với mẹ cô và cả Hàn Trung Phương đang nói chuyện thì bị người khác bỏ thuốc. Mấy người đó không nhằm vào chúng tôi, nhưng mang nước vào nhầm phòng, mà chúng tôi đều uống nước đó rồi, nên mới…” Dương Bạc Vệ dừng lại không nói tiếp, nhưng ý ông ta đã rất rõ ràng.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, ánh mắt loé lên rất nhanh: “Ông chắc chắn mình biết rõ khi ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
Hàn Nhã Thanh biết loại thuốc này rất kinh khủng, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
“Thật ra lúc đó chúng tôi cũng không nhớ chính xác đã xảy ra chuyện gì, khi tỉnh dậy thì trong phòng rất bừa, quần áo cũng xộc xệch nhưng vẫn được coi là ngay ngắn. Khi ấy chúng tôi đều nghĩ chắc không xảy ra chuyện gì, nhưng sau này mẹ cô mang thai, thời gian trùng khớp, mẹ cô là một người luôn giữ mình trong sạch. Năm đó bà ấy còn không có bạn trai, không thể xảy ra chuyện đó với người đàn ông khác, cho nên…”
Dương Bạc Vệ lại dừng lại, ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó nói tiếp: “Về sau Hàn Trung Phương quyết định cưới mẹ cô, nhưng người nhà họ Hàn không đồng ý, sau này ông ấy bị tai nạn, cô ra đời, mẹ cô đã làm giám định ba con với Hàn Trung Phương, kết quả xét nghiệm ADN của cô và Hàn Trung Phương cho thấy cô không có quan hệ huyết thống với ông ấy, lúc đó tôi cũng muốn làm giám định nhưng mẹ cô không đồng ý. Sau này Hàn Trung Phương qua đời, mẹ cô cũng đưa cô đi, tôi vẫn luôn tìm hai người nhưng không tìm được…”
“Cho nên đi làm giám định ADN được không?” Dương Bạc Vệ nói xong thì nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt có chút khẩn cầu: “Nếu tôi không phải ba cô thì cô cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, cô cứ coi như chưa từng gặp tôi, nếu tôi thật sự là ba cô…”
“Được, tôi đồng ý với ông.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên lên tiếng, ngắt lời ông ta.
Những lời Dương Bạc Vệ vừa nói khiến cô cảm thấy mọi thứ càng kỳ lạ hơn, cho nên cô đồng ý làm giám định ADN.
“Được.” Dương Bạc Vệ nghe thấy Hàn Nhã Thanh đồng ý, vẻ mặt trở nên kích động, rất rõ ràng ông ta cho rằng ba của Hàn Nhã Thanh không phải Hàn Trung Phương thì nhất định sẽ là mình.
“Đưa mấy sợi tóc của ông cho tôi, tôi sẽ làm.” Hàn Nhã Thanh thấy ông ta kích động thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Nếu ba cô thật sự là Dương Bạc Vệ thì cô và Dương Tầm Chiêu sẽ là anh em ruột.
Kích động? Sự kích động của ông ta lúc này thật sự khiến cô khó chịu.
“Không, tôi làm, tôi sẽ đích thân đi làm.” Dương Bạc Vệ từ chối ý của Hàn Nhã Thanh, ông ta muốn tự làm chuyện này, chỉ khi đích thân đi làm thì ông ta mới yên tâm.
“Ông không tin tôi? Ông lo lắng tôi sẽ làm giả vì để ở bên Dương Tầm Chiêu?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên bật cười: “Dương Bạc Vệ, nếu tôi muốn làm giả thì dù ông có đích thân đi làm, tôi cũng có thể làm được, hơn nữa còn không để ông phát hiện.”
Giám định này thì ai làm mà chẳng giống nhau?
Ông ta cứ muốn phải tự mình làm?
Sao cô lại không biết ông ta đang nghĩ gì!
Sao bây giờ cô nhìn Dương Bạc Vệ lại thấy khó chịu đến thế?
“Thanh Thanh, cô sẽ không làm vậy.” Sắc mặt Dương Bạc Vệ khẽ biến, ông ta nhìn Hàn Nhã Thanh, mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt ông ta vẫn có sự lo lắng rõ ràng.
Ông ta lo lắng Hàn Nhã Thanh sẽ thật sự làm vậy.
Hàn Nhã Thanh thầm cười khẩy trong lòng, Dương Bạc Vệ được lắm!
“Ừm, tôi sẽ không làm đâu, nhưng tôi có thể nói với ông rằng cho dù kết quả giám định ADN có thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến việc tôi và Dương Tầm Chiêu ở bên nhau.” Hàn Nhã Thanh cố ý nói câu này, cố ý nói cho Dương Bạc Vệ nghe.
Cô rất khó chịu khi nhìn thấy Dương Bạc Vệ, nếu không làm chút gì đó thì tâm trạng cô sẽ rất tồi tệ.
“Thanh Thanh, sao có thể như vậy?” Dương Bạc Vệ lại tin là thật, sắc mặt ông ta hoàn toàn thay đổi, giọng nói cũng trở nên lo lắng và sốt ruột.
“Chỉ cần tôi muốn thì không gì là không thể.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, lông mày hơi nhướn lên, câu này thật sự là ngông cuồng tới tận trời.
“Thanh Thanh, cô, cô…” Dương Bạc Vệ thật sự nóng nảy, lăn bánh xe tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, gấp gáp gọi cô.
Hàn Nhã Thanh nhổ hai sợi tóc trên đầu đưa cho Dương Bạc Vệ: “Ông Dương, tốt nhất ông nên cầu nguyện chúng ta không có quan hệ huyết thống, nếu không…”
Hàn Nhã Thanh cố ý nói một nửa rồi dừng lại, sau đó cô thấy sắc mặt Dương Bạc Vệ lập tức tái đi.
Không biết vì sao Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cô không muốn có liên quan gì đến Dương Bạc Vệ, cho nên sự kích động và vui mừng của ông ta trong mắt cô cực kỳ châm chọc, cực kỳ khó chịu.
Khi ông ta kích động có từng nghĩ đến cô và Dương Tầm Chiêu không?
Ông ta có từng nghĩ đằng sau sự kích động và vui mừng của ông ta, cô và Dương Tầm Chiêu sẽ đau khổ thế nào không?
Người đàn ông ích kỷ này khiến cô rất bực bội.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!