Dương Bạc Vệ nhìn cô, lông mày khẽ động, khoé môi mím hờ, nhất thời không nói gì.
Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì nữa, cô đợi, đợi ông ta lên tiếng.
Tâm trạng Dương Bạc Vệ lúc này rất phức tạp, trước kia ông đã từng xem ảnh cô, rất giống.
Bây giờ nhìn thấy người thật lại càng giống hơn, nhưng ông cũng hiểu cô không phải người ông muốn tìm đó.
Vì tuổi tác không phù hợp, cô không phải Đường Thấm Nhi, nói đúng hơn là cô không phải Đường Thấm Nhi mà ông muốn tìm.
Nhưng cô rất giống người ông đang tìm kiếm, không thể nào vừa giống vừa trùng tên mà lại không có quan hệ gì được.
Nhưng Dương Bạc Vệ lại không biết nên mở lời thế nào? Không biết phải hỏi sao?
Bà có một cô con gái, nhưng con gái bà đang ở nhà họ Hàn, là cô cả của nhà họ Hàn, Hàn Nhã Thanh.
“Cô Đường rất giống một người bạn cũ của tôi.” Dương Bạc Vệ quyết định uyển chuyển hơn, dù sao thì ông vẫn chưa thể chắc chắn một số chuyện.
Hàn Nhã Thanh nghe ông ta nói vậy thì hơi nhướn mày nhìn ông, nhưng cô vẫn không nói gì.
Bạn cũ? Bạn cũ kiểu gì? Rốt cuộc Dương Bạc Vệ và mẹ cô có quan hệ gì?
“Tên của hai người cũng giống nhau.” Hàn Nhã Thanh không nói khiến Dương Bạc Vệ càng cảm thấy khó nói tiếp, nhưng có một số lời ông không thể không nói, không thể không hỏi rõ.
“Vậy sao? Thật trùng hợp.” Môi Hàn Nhã Thanh hơi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể nói thẳng.
Từ giọng điệu vừa nãy của Dương Bạc Vệ, rõ ràng ông ta vẫn chưa rõ thân phận của cô, chưa rõ thân phận cô mà đã hẹn cô ra ngoài?
Cách làm này quá qua loa, mà Dương Bạc Vệ không giống một người qua loa như vậy!
Cô biết từ sau vụ tai nạn xe Dương Bạc Vệ vẫn luôn sống trong viện dưỡng lão, ngay cả người nhà họ Dương cũng không gặp, theo như cô biết thì hai năm qua ông ta cũng không gặp Dương Tầm Chiêu, không phải Dương Tầm Chiêu không đến thăm mà là ông ta từ chối, không chịu gặp anh.
Đến con trai ruột cũng không gặp, người này sắp đạt đến cảnh giới vô tình, vô dục rồi phải không?
Vậy điều gì khiến Dương Bạc Vệ nóng lòng muốn gặp cô như vậy?
Cô đột nhiên cảm thấy Dương Bạc Vệ có lẽ có rất nhiều điều liên quan đến mẹ cô mà cô không biết, chỉ là không biết những chuyện đó là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Hy vọng không phải là chuyện quá xấu…
“Cô?” Dương Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm của cô thì không biết phải nói tiếp thế nào.
Ông vốn cho rằng mình nói vậy, nếu cô thật sự có liên quan đến Đường Thấm Nhi mà ông biết thì chắc chắn sẽ chủ động giải thích.
Nhưng phản ứng của cô khiến ông hoàn toàn không thể đoán trước được.
“Ông Dương hẹn tôi ra đây, có chuyện gì xin cứ nói.” Hàn Nhã Thanh thấy ông ta muốn nói lại thôi thì nói luôn.
“Tôi cứ nghĩ cô có liên quan đến người bạn cũ này của tôi.” Dương Bạc Vệ thở nhẹ một hơi, phản ứng của cô bây giờ khiến ông bắt đầu nghi ngờ suy đoán trước đó của mình.
Dương Bạc Vệ nói rất thẳng thắn.
Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, đôi mắt hơi híp lại, nói như vậy Dương Bạc Vệ thật sự chỉ vì một suy đoán không chắc chắn mà hẹn cô tới!
Việc làm này của Dương Bạc Vệ đủ nói lên quan hệ của ông ta và mẹ cô rất không bình thường.
“Đường Thấm Nhi là mẹ tôi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ một lúc rồi nói thẳng, hôm nay cô đến đây là muốn tìm hiểu cho rõ một vài chuyện về mẹ nên nói thẳng ra cũng tốt.
Khi Hàn Nhã Thanh nói câu này, cô không ngừng nhìn về phía Dương Bạc Vệ, quan sát phản ứng của ông ta.
Dương Bạc Vệ nghe thấy câu này của cô thì bất chợt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó trong mắt ông ta đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
Hàn Nhã Thanh thấy hai tay ông ta run rẩy, người cũng run lên, hai chân đã bị liệt cũng đang run.
Run rẩy không kiểm soát được.
Hàn Nhã Thanh còn nhìn thấy dưới sự kinh ngạc khó tin của ông còn có một tia sợ hãi kỳ lạ.
Sợ? Ông ta sợ cái gì?
Là vì cái chết của mẹ thật sự có liên quan đến ông ta ư?
Nhưng Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy không giống lắm.
“Cô là Hàn Nhã Thanh?” Một lúc sau Dương Bạc Vệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói cũng run run. Câu nói này của ông ta là câu khẳng định nhưng lại như có điều lo lắng không muốn thừa nhận.
Phản ứng của ông ta rất phức tạp, phức tạp đến độ Hàn Nhã Thanh nhất thời không hiểu được.
“Đúng, tôi là Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh đáp, giọng nói vẫn đều đều, không có gì bất thường, trái ngược hẳn với phản ứng của Dương Bạc Vệ.
Nhưng trong lòng Hàn Nhã Thanh lúc này lại không bình tĩnh như cô biểu hiện ra, phản ứng của Dương Bạc Vệ khiến cô cảm thấy sự việc có thể còn phức tạp hơn cô nghĩ.
“Không, không thể nào! Rõ ràng cô…” Dương Bạc Vệ vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt Hàn Nhã Thanh, ông ta lắc đầu nhưng đột nhiên lại im lặng, dường như nghĩ tới điều gì, sau đó ông ta ngạc nhiên hỏi: “Trước kia, trên mặt cô là trang điểm à?”
Câu nói này mang theo sự nghi vấn nhưng về cơ bản là khẳng định.
Hàn Nhã Thanh không trả lời vì cô thấy cô không cần phải trả lời câu hỏi này.
“Sao lại có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ?” Dương Bạc Vệ thoáng chốc trở nên cực kỳ kích động, ông ta tự lẩm bẩm một mình, dường như không muốn tin, hoặc không thể chấp nhận.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi loé lên, đột nhiên cô hỏi: “Trước khi mẹ tôi qua đời, ông từng gặp bà.”
Câu này của Hàn Nhã Thanh không phải câu hỏi mà hoàn toàn là ngữ khí khẳng định, vì ngày hôm đó cô đã thấy ông ta ở đầu thôn.
Dương Bạc Vệ nghe thấy lời cô nói thì lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ ngạc nhiên trên mặt càng hiện rõ: “Cô biết gì rồi?”
Trong giọng ông ta loáng thoáng mang theo sự run rẩy, yếu ớt.
Nhưng khi hỏi, ông ta chỉ ngạc nhiên chứ không còn sợ hãi nữa, chỉ là vẫn có chút lo lắng, và sự lo lắng đó không phải là có tật giật mình mà là một sự mong đợi.
Hàn Nhã Thanh sững sờ, nhìn phản ứng của Dương Bạc Vệ lúc này thì cái chết của mẹ có lẽ không liên quan trực tiếp đến ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!