Hàn Nhã Thanh vừa buồn bực lại vừa buồn cười, ánh mắt lại chớp động, lần nữa mở lời. Cô nghĩ cô nên nói thẳng với anh, nhìn anh như vậy khẳng định là không đoán ra!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.
Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, nhìn thấy là số cố định từ biệt thự nhà họ Đường điện đến, cô nhanh chóng bắt máy.
cậu ba Dương cho là cô vì không muốn đăng kí kết hôn với anh nên mới viện cớ, nên cũng không hỏi thêm.
“Thanh Thanh, bệnh tim của ông cụ Hàn tái phát, con mau về nhà, không, con đừng về nhà, mau đến bệnh viện đi.” Vừa mới kết nối, giọng của bà cụ Đường liền truyền đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, hít mạnh một hơi, lúc cô rời đi ông nội vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên bệnh lại tái phát?
Bệnh ông cụ Hàn đột nhiên tái phát chỉ có thể là do ông đã biết chuyện của Hàn Nghiên Nghiên.
Nhưng mà cô đã giao phó xong xuôi hết rồi mà!
“Con lúc trước gọi điện, dặn chúng ta không nên để ông cụ Hàn biết chuyện của Hàn Nghiên Nghiên, cũng không để ông biết chuyện Lưu Vũ bắt cóc con, nên chúng ta vẫn giữ im lặng và để hai đứa bé ở bên cạnh ông bầu bạn, ông vốn đang khỏe mạnh, nhưng đột nhiên ông cụ Hàn nhận được một cuộc gọi của Hàn Trung Dung, chúng ta cũng không biết người kia đã nói gì với ông, khi ông nghe xong liền đột ngột ngất xỉu.” bà cụ Đường sốt ruột cùng lo lắng: “Chúng ta đã gọi xe cấp cứu, rất nhanh thì sẽ đến bệnh viện.”
Hàn Nhã Thanh thở không ra hơi, cô ngàn phòng vạn phòng, vậy mà không phòng được Hàn Trung Dung sẽ gọi điện cho ông cụ Hàn.
Hàn Trung Dung nhất định đã nói chuyện của Hàn Nghiên Nghiên cho ông biết, kích thích ông cụ Hàn, nếu không ông cụ Hàn cũng sẽ không đột nhiên té xỉu.
Hàn Trung Dung biết rõ ông có bệnh tim, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, vậy mà vẫn điện thoại nói chuyện này cho ông cụ Hàn nghe, đứa con này của ông đúng là tốt thật.
“Bà ngoại, bà đừng lo, con lập tức đến bệnh viện ngay đây.” Hàn Nhã Thanh cũng không biết rõ mọi chuyện như thế nào, chỉ có thể đến bệnh viện mới biết được.
bà cụ Đường báo tin ông cụ Hàn nhập viện, Hàn Nhã Thanh cúp điện thoại, rồi lập tức đi đến bệnh viện.
Từ chỗ cô đến bệnh viện, ước chừng kịp lúc xe cấp cứu đưa ông cụ Hàn đến bệnh viện.
“Ông ngoại tái phát bệnh tim, té xỉu.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh bây giờ cực kì hoảng loạn, bác sĩ nói bệnh tình của ông cụ Hàn không được tốt, tuyệt đối đừng để ông bị kích thích, cô sợ, sợ ông sẽ không tỉnh lại nữa.
“Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì.” Dương Tầm Chiêu ôm chặt cô vào lòng, rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên liên hệ bác sĩ.
Việc này xảy ra quá đột ngột, khiến người khác không hề chuẩn bị kịp.
Anh liên hệ bác sĩ cũng không kịp, cả hai người anh liên hệ đều không rảnh, một người đang làm giải phẩu, còn người kia thì đã đi đến nơi khác.
Lúc Hàn Nhã Thanh chạy đến phòng cấp cứu, ông cụ Đường cùng Phạm My đều đang chờ ở ngoài.
“Thanh Thanh, con đến rồi.” Phạm My nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, hơi chút thở phào: “Nhanh, con mau cùng ta kí tên, bác sĩ nói muốn làm giải phẫu.”
Giải phẫu cần phải có người nhà ký tên chấp thuận, nếu Hàn Nhã Thanh không đến kịp, thì ông cụ Đường sẽ thay mặt Hàn Nhã Thanh kí tên, dù sao cứu người mới là quan trọng nhất.
“Tình huống của ông nội con như thế nào rồi?” Hàn Nhã Thanh kí tên, giọng nói mang phần run rẩy hỏi bác sĩ.
“Tình huống có chút không ổn, cần phải tiến hành giải phẫu, người nhà bệnh nhân có thể chờ bên ngoài.” Bác sĩ nhìn cô giải thích một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bác sĩ thường hay xem bệnh cho ông cụ Hàn cũng vừa hay đang giải phẩu, cho nên chỉ có thể nhờ bác sĩ khác cấp cứu.
Lúc Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Hàn bị đẩy vào phòng cấp cứu, tim cô như thắt lại.
cậu ba Dương ôm cô không nói một lời, bởi anh biết nếu ông cụ Hàn có mệnh hệ gì thì cũng không an ủi được cô.
Vì thế anh chỉ đành ôm cô, cùng chờ đợi!
Thời gian từng phút trôi đi, lòng Hàn Nhã Thanh càng ngày càng hoảng loạn và khổ sở.
Khoảng hai tiếng sau, phòng cấp cứu rốt cục cũng mở cửa.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng tiến lại gần, mắt nhìn thẳng vào bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Chúng tôi đã tiến hành ca giải phẫu khá thành công, nhưng cơ thể bệnh nhân rất kém, vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa với tình trạng sức khỏe của bệnh nhân hiện tại chỉ sợ sẽ không qua khỏi.”
Nghe xong, Hàn Nhã Thanh như muốn ngã quỵ, cậu ba Dương nhanh chóng đỡ cô dậy.
Hàn Nhã Thanh dựa người vào ngực Dương Tầm Chiêu, trong lòng nhức nhói từng cơn. Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Lúc cô rời đi, ông nội vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bây giờ lại…
Quá đột ngột, đột ngột đến nổi Hàn Nhã Thanh không thể chấp nhận được chuyện này.
“Thanh Thanh, con đừng quá đau lòng. Chúng ta sẽ tìm cách khác, nhất định có thể cứu được ông cụ Hàn.” Phạm My cũng rất khó chấp nhận được, trong hoàn cảnh này dù là ai cũng sẽ bất lực, chỉ là một câu an ủi nhợt nhạt nhưng chỉ cần người còn sống thì sẽ còn cơ hội để tỉnh lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!