Đám người nhao nhao lập tức nhìn qua, phát hiện Hàn Nghiên Nghiên vẫn ngồi xe lăn, Lưu Vũ đang đẩy cô tới.
Mọi người đều hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Nghiên Nghiên lại xuất hiện ở đây, dù sao thì Hàn Nghiên Nghiên cũng bị thương khá nghiêm trọng.
Con ngươi của Cố Chính Tân nhanh chóng xẹt qua một ý cười, hai mẹ con nhà này bắt sóng nhanh thật.
“Tôi vừa mới xem qua ghi chép cuộc thẩm vấn Hàn Nhã Thanh, cô ta đã xác nhận Lưu Vũ là người thuê bọn cướp.” Cố Chính Tân nhìn về phía Hàn Nghiên Nghiên, khựng lại một chút rồi mới trả lời câu hỏi của Hàn Nghiên Nghiên.
Cố Chính Tân không quá am hiểu chuyện thẩm vấn, nhưng anh ta rất biết cách ăn nói, gây khó dễ vừa phải.
Trong bản ghi chép của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh đã nói là do Lưu Vũ thuê bọn cướp bắt cóc cô, sau đó mới bắt nhầm thành Hàn Nghiên Nghiên.
Nhưng Cố Chính Tân chỉ cố tình nói phân nửa, ý nghĩa không trọn vẹn.
“Không ngờ là như vậy.” Hàn Nghiên Nghiên nở nụ cười lạnh: “Hàn Nhã Thanh thật nực cười khi bịa ra lời nói dối như vậy, cục trưởng Tào thế mà vẫn tin, thật sự cho cảnh sát tới bắt mẹ tôi.”
Thật ra, trước đó Hàn Nghiên Nghiên đã thuật qua sự việc với phóng viên, nhưng khi đó cậu năm Tào còn chưa đi, Cố Chính Tân còn chưa đến, cho nên tình huống nhất định sẽ bất đồng.
Cố Chính Tân vừa mới làm sáng tỏ sự thật cậu năm Tào nói dối, hiện tại Hàn Nghiên Nghiên lại nói những lời này, đương nhiên sẽ không có người lại đi nghi ngờ cô ta.
“Tôi bị oan mà, tôi thật sự bị oan, Hàn Nhã Thanh tại sao có thể vu oan cho tôi như vậy, tôi là một người mẹ, sao có thể làm ra những chuyện như vậy với con gái mình. Tôi đau lòng còn không hết, bọn họ còn vu oan tôi, còn muốn bắt tôi về đồn, như vậy còn có công lý không?” Lưu Vũ bắt đầu gào khóc.
Mọi người nghe thấy tiếng khóc la của Lưu Vũ, đều không khỏi thở dài, dưới tình huống này, không ai tin Lưu Vũ là kẻ thuê người bắt cóc.
“Mọi người yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ, trả lại công đạo cho mọi người.” Cố Chính Tân liên tục bày tỏ thái độ.
“Tôi là người bị hại, tất cả mọi chuyện tôi đều nắm rõ. Chính là Hàn Nhã Thanh thuê bọn cướp bắt cóc tôi, mẹ tôi có chứng cứ muốn trình với phía cảnh sát, tôi cũng sẽ cung cấp thêm lời khai, tôi hy vọng cảnh sát có thể nghiêm trị hung thủ.” Vẻ mặt Hàn Nghiên Nghiên lúc này rất bi thương, lại càng khiến cho người ta đồng tình.
“Đúng, hung thủ nhất định phải bị trừng trị.” Phía sau có người phụ họa theo ý của Hàn Nghiên Nghiên.
“Mọi người cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không bao che cho hung thủ, chỉ cần tìm được chứng cứ, nhất định sẽ trừng trị kẻ đó.” Cố Chính Tân lại lần nữa tỏ rõ thái độ.
“Cục trưởng Cố, xin hỏi anh đã bắt hết những tên cướp kia chưa? Chỉ cần bắt được bọn chúng, đến lúc đó tra xét thì sẽ ra?” Phía sau có người lên tiếng.
“Còn chưa, cảnh sát đang dốc toàn lực để truy bắt.” Ánh mắt Cố Chính Tân lảng tránh khi nói ra những lời này.
“Cục trưởng Cố, chúng ta vừa mới bắt được một tên cướp.” Đúng lúc này, hai cảnh sát áp giải một người đàn ông vào, thời cơ đến thật đúng lúc.
“Người này là cướp sao? Các người có khẳng định hắn đúng là tên cướp đó không?” Một phóng viên nhìn cái người nho nhã lịch sự bị cảnh sát áp giải lên, có hơi nghi ngờ, không lẽ cướp bây giờ đều trông như thế này sao?
“Tôi nhận ra người này, lúc đó Hàn Nhã Thanh cho bọn họ bắt tôi, muốn phải trực tiếp giết chết tôi. Ngoại trừ những lúc quay video bọn chúng mới mang mặt nạ, còn lại đều không có che mặt, tôi có thể nhận ra được bọn chúng.” Cố Chính Tân còn chưa đáp lời, Hàn Nghiên Nghiên đã lên tiếng trước.
Lúc này, lời nói của cô ta rất có sức thuyết phục, không ai nghi ngờ, dù sao cô ta mới là người bị hại, đã từng ‘thân mật’ tiếp xúc qua với tất cả những tên cướp kia.
“Đúng, đúng, cô Hàn đây đều đã gặp qua những tên cướp, để cô ấy phân biệt một chút.” Cố Chính Tân tự động phụ họa lia lịa theo Hàn Nghiên Nghiên.
Hai cảnh sát đưa người đàn ông kia đến trước mặt Hàn Nghiên Nghiên, để cho cô ta nhận diện.
Hàn Nghiên Nghiên ngước mắt lên, nhìn người đàn ông kia, hai mắt nhanh chóng đóng khép lại, biểu cảm trên mặt rất ư là phẫn nộ: “Là hắn, chính là hắn, hắn là một trong những tên cướp.”
Hàn Nghiên Nghiên nói xong, cô ta còn định vươn tay muốn bắt lấy người đàn ông kia.
“Tôi phải giết anh, tôi phải giết chết anh.” Tiếng gào rống của Hàn Nghiên Nghiên lúc này nghe có chút đáng sợ.
Người kia chỉ cúi đầu, vẻ mặt áy náy, pha chút ân hận: “Cô Hàn, xin lỗi, xin lỗi…”
Có thể thấy rằng người đàn ông đã hối hận, và liên tục xin lỗi.
“Bây giờ xin lỗi thì có lợi ích gì, các người đã hại tôi thành như vậy xin lỗi thì có ích lợi gì?” Hàn Nghiên Nghiên lớn giọng: “Vì sao? Vì sao? Vì sao các người muốn làm vậy với tôi?”
“Cô Hàn, thực sự xin lỗi.” Người đàn ông kia tiếp tục xin lỗi, đây là một kẻ cướp đang sám hối.
“Nếu anh thật sự thấy có lỗi với tôi, vậy anh nói tôi biết, vì sao các người muốn bắt tôi? Vì sao phải làm vậy với tôi?” Hàn Nghiên Nghiên lại trừng mắt nhìn hắn, căm hận hỏi.
Mọi người nghe thấy Hàn Nghiên Nghiên hỏi thế, đặc biệt là mấy phóng viên, đều cảm thấy mấy lời này của Hàn Nghiên Nghiên là quá ngây thơ, đây chính là cướp, sao có thể tùy tiện trả lời vấn đề này của cô ta sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!