CHƯƠNG 70 EM KẾT HÔN RỒI
Vì thế, cho dù thế nào, sau này, cô bắt buộc phải cực kì cẩn thận, tình cảnh hôm nay ở cục cảnh sát quả thật quá nguy hiểm.
Chuyện như thế, cô thật sự không muốn xảy ra lần thứ hai, chẳng qua, cô vụ án cô hứa với cậu năm Tào, nhất định sẽ làm xong, có chuyện còn cần kiểm chứng lại, điều tra rõ ràng sẽ có thể trả lời cho cậu năm Tào.
Qua ngày mai, nhất định phải thả Mạc Thường Bân, vì thế chuyện này không thể kéo dài nữa.
Dỗ Đường Vũ Kỳ, Đường Minh Hạo ngủ xong, Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại gọi đi.
“Thanh Thanh.” Bên kia rất nhanh liền nghe máy, trong giọng nói dịu dàng của người đàn ông kia dường như mang theo ý cười: “Hai đứa nhỏ ngủ rồi?”
Rất rõ ràng, anh đã biết chuyện hai đứa nhỏ an toàn đến đây, với năng lực của anh, muốn biết chuyện như này quả thật là chuyện nhỏ cực kì đơn giản.
“Vâng, đều ngủ rồi.” Hàn Nhã Thanh khẽ mỉm cười, bao năm nay, may là có đàn anh chăm sóc.
“Tối thế này còn gọi cho anh, có chuyện gì sao?” Ở đầy dây bên kia, giọng nói của người đàn ông dịu dàng hơn một chút, chẳng qua, lờ mờ nghe được hình như có cảm xúc khác.
“Là chuyện liên quan đến vụ án, em muốn nhờ đàn anh giúp em điều tra một chuyện.” Chẳng qua, lúc này Hàn Nhã Thanh không hề chú ý, hiện giờ tâm tư của cô đều đặt vào vụ án.
“Ừ, vụ án có vấn đề gì sao?” Tiếng của người đàn ông trầm xuống hơn nhiều chẳng qua, không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
“Em nhớ 42 năm trước, một bệnh viện ở nước M thành công hoàn thành một ca phẫu thuật tách rời thai dính nhau, hai đứa nhỏ kia đều sống, khiến giới y học lúc bấy giờ chấn động không nhỏ, em muốn có toàn bộ tư liệu về chuyện này.” Cô cũng ngẫu nhiên đọc được bài báo lúc trước, vì hai đứa trẻ kia là người nước A, vì thế, cô cực kì chú ý.
Trình độ y học lúc đó không tốt như bây giờ, vào lúc đó, thành công như vậy có thể coi là một kỳ tích, vì thế, lúc đó có rất nhiều bài báo về chuyện này.
Khi cô thấy Mạc Thường Bân, sau khi thẩm vấn 10 phút, căn bản có thể chắc chắn Mạc Thường Bân không phải hung thủ giết người, bởi vì trong ánh mắt Mạc Thường Bân không có chút hoảng loạn, cũng không hề chột dạ, biểu hiện của anh ta rất bình tĩnh, rất thản nhiên, loại bình tĩnh và thản nhiên đó không thể giả vờ được.
Cô để ý thấy lúc Mạc Thường Bân nhìn bức ảnh người bị hại, không hề có chút căng thẳng, hoảng loạn hay sợ hãi, thế nhưng, lúc đó cô phát hiện ẩn sâu trong đôi mắt anh ta có chút áy náy, đúng vậy, là áy náy, nhưng sự áy náy này không phảo là ảo não vì mình làm sai chuyện gì đó, mà là sự đau đớn thất vọng đối với chuyện gì đó, hoặc người nào đó.
Đương nhiên, sự khác lạ nhỏ bé như này, người khác tuyệt đối không thấy được, thế nhưng đây là công việc của cô, cho dù là thay đổi nhỏ bé hơn nữa cô cũng không bỏ qua.
Còn có một điểm, trên cơ thể Mạc Thường Bân, thậm chí là trong ánh mắt, đều không thấy chút ác độc nào, trê người một kẻ giết người dù ít dù nhiều cũng sẽ có chút hung ác, nhưng Mạc Thường Bân một chút cũng không có.
Thế nhưng, DNA của hung thủ và Mạc Thường Bân lại giống nhau.
Nếu nói là hãm hại, bao nhiêu tóc tìm được ở hiện trường có thể có khả năng là hãm hại, nhưng thứ lưu lại trong móng tay của người bị hại, cô từng xem báo cáo, tuyệt đối không thể là hãm hại, đó có lẽ là do người bị hại liều chết chống cự, cào vào người hung thủ.
Vì thế, đó chắc chắn là của hung thủ.
Lúc đó Hàn Nhã Thanh liền nghĩ tới một khả năng, thông thường, DNA của mỗi người đều khác nhau, nhưng DNA của thai đôi cùng trứng lại là ngoại lệ, mặc dù có một số gen khác nhau, chẳng qua có khả năng giống y hệt nhau.
Cô nhớ đôi thai dính liền năm đó chỉ có một đôi chân, cũng có nghĩa là, sau khi tách ra một người không có chân, mà người bị hại cũng đều bị cắt mất đôi chân.
Vì thế, lời cô hỏi Mạc Thường Bân phía sau đều là vì chứng mình suy đoán trong lòng, lúc đó cô đặc biệt nhắc đến anh chị em của Mạc Thường Bân, cũng là để quan sát phản ứng của Mạc Thường Bân.
Mà câu trả lời và phản ứng của Mạc Thường Bân nói rõ cho cô biết, suy đoán của cô có lẽ sẽ không sai.
Đương nhiên, chân tướng sự việc còn cần có đủ bằng chứng chứng mình, không có chứng cứ, tất cả mọi suy đoán của cô đều là vô nghĩa.
Chuyện này cô vốn có thể tự mình điều tra, nhưng giờ cô đang ở thành phố A, không tiện, hơn nữa cô sợ điều tra từ đây, sẽ bị Dương Tầm Chiêu phát hiện, vì thế, dứt khoát nhờ đàn anh điều tra giúp.
Vốn Hàn Nhã Thanh định ngắt máy trước, chờ đàn anh điều tra xong, rồi gửi tư liệu cho cô là được, chỉ là cô còn chưa mở lời, tiếng của đàn anh đã tuyền tới: “Em đừng ngắt máy vội, anh còn có chuyện muốn nói với em.”
Khóe miệng Hàn Nhã Thanh giật giật, đây là cuộc gọi quốc tế nha, tiền điện thoại rất đắt, đàn anh lại bảo cô chờ như này!
Đu sao tra tư liệu kia thế nào cũng cần chút thời gian.
Chẳng qua, đàn anh không nói gì, có lẽ đã bắt đầu tra tư liệu rồi.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể cầm điện thoại chờ, chỉ là, cô có thể nghe được tiếng hít thở của đàn anh, có lẽ là anh ấy đang đeo tai nghe, hoặc là chưa đặt máy xuống.
Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày, cđàn anh muốn làm gì chứ? Dù sao cũng không nói chuyện, sao không tắt máy luôn đi?
May là, tốc độ của đàn anh rất nhanh, không lâu sau, liền gửi tư liệu qua cho cô.
Thấy tư liệu mà đàn anh gửi tới, ánh mắt Hàn Nhã Thanh lạnh hơn một chút, quả nhiên đúng như cô nghĩ, chỉ là, người này cũng quá tàn nhẫn, không thể vì sự bất hạnh của bản thân, liền hại người khác như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!