“Hàn Nhã Thanh, không phải cô ỷ vào có cậu năm Tào làm chỗ dựa cho cô sao? Hàn Nhã Thanh, cô đúng là loại không biết xấu hổ lại đi câu dẫn cậu năm Tào.” Cổ Linh Linh lấy lại tinh thần, không nhịn được trực tiếp mắng lên.
Cổ Doanh Doanh muốn cản cũng không kịp ngăn lại nữa.
“Nếu như cô Hàn cần, Tư Đồ Không tôi có phải xông pha vào núi đao biển lửa cũng sẽ không chối từ.” Tư Đồ Không nhướng mày, sau đó lại nói ra một câu kinh người.
Tư Đồ Không vừa nói xong lời này, tất cả đám người đều cảm thấy kinh sợ, rốt cuộc là Hàn Nhã Thanh có năng lực gì mà ngay cả Tư Đồ Không cũng giúp cô?
Vốn trong lòng Cổ Doanh Doanh vẫn tồn tại một chút xíu tâm lý may mắn, nhưng đã hoàn toàn biết mất ngay khi Tư Đồ Không nói ra câu nói này.
Nếu ngay cả Tư Đồ Không cũng giúp đỡ Hàn Nhã Thanh, thì nhà họ Cổ bọn họ làm gì có cách nào.
“Hàn Nhã Thanh, bây giờ tôi thật sự không thể lấy ra ngay một số tiền lớn như vậy.” Lúc Cổ Doanh Doanh nói câu này rõ ràng giọng điệu đã giảm thấp xuống mấy phần, cả đời này của cô ta đều nở mày nở mặt, đây là lần đầu tiên bị mất mặt như thế này.
“Trong tay hai vị không phải còn có mười hai phần trăm cổ phần của Cổ thị hay sao? Các người lấy cái này để thế chấp đi, tôi cho hai người năm ngày để chuẩn bị tiền.” Ý tưởng này là của cậu ba Dương đưa ra, vừa rồi cậu ba Dương vừa mới gửi tin nhắn nói cho cô biết.
Khóe môi Tư Đồ Không hơi giật giật, thật là độc ác! !
“Hàn Nhã Thanh, cô?” Cổ Doanh Doanh kinh hãi hít vào một hơi, sao Hàn Nhã Thanh lại biết những chuyện này?
Cổ phần trong tay của cô ta là lúc ông nội qua đời để lại cho cô ta, việc này cũng không nhiều người biết.
“Cô Cổ, còn năm phút nữa, cô cứ suy tính đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn đồng hồ, vô cùng nhàn nhã đứng ở một bên.
“Chỉ là thế chấp thôi đúng không?” Cổ Doanh Doanh âm thầm thở phào một hơi, cô ta biết trong tình cảnh này cô ta không thể làm gì khác, nhưng nếu chỉ là thế chấp thì cô ta vẫn có thể chấp nhận được.
“Tôi không có chút hứng thú nào với cổ phần của nhà họ Cổ.” Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày lại, đây là lời thật lòng, cô thật sự không hứng thú, chẳng qua là cậu ba Dương cảm thấy hứng thú mà thôi.
“Được, tôi đồng ý, vậy tôi có cần phải làm biên bản thỏa thuận gì không?” Bây giờ Cổ Doanh Doanh cũng không có quá nhiều lựa chọn nên cô ta không thể không khuất phục, nhưng trong lòng cô ta vẫn đang thầm nghĩ, chỉ cần qua được lúc này thì sau đó đương nhiên ba cô ta sẽ giải quyết.
“Không.” Hàn Nhã Thanh khoát khoát tay với cô ta: “Tôi đã cho người chuẩn bị một thỏa thuận rồi.”
“Cô Hàn, đây là thỏa thuận mà cô cần.” Sau khi Hàn Nhã Thanh nói như vậy chợt có một người đàn ông nhanh chóng đi tới, đưa tài liệu trong tay cho cô.
“Anh cứ đưa luôn cho cô Cổ đi, để cô Cổ ký tên là được.” Hàn Nhã Thanh cũng không nhận lấy, cũng không buồn xem qua, những thứ mà Dương Tầm Chiêu đã ra tay thì cô thực tình không cần thiết phải xem nữa.
Ánh mắt Cổ Doanh Doanh chợt lóe lên, rõ ràng trên mặt đã có thêm mấy phần lo lắng, nhưng vừa rồi chính cô ta đã đồng ý nên bây giờ không thể nào lại hối hận được, cô ta chỉ có thể cắn răng nhận lấy tập tài liệu, sau đó đọc kỹ từng dòng từng dòng một.
Hàn Nhã Thanh thấy cô ta như vậy khóe môi hơi nhếch lên, cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm là bản thỏa thuận này của cậu ba Dương có vấn đề.
Nhưng cậu ba Dương đã ra tay mà Cổ Doanh Doanh lại có thể nhìn ra ư? Đó là chuyện không thể nào!
Cổ Doanh Doanh nghiêm túc đọc hai lần nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì mà ngược lại cô ta còn cảm thấy rất có lợi cho mình, cho nên liền cầm bút lên ký vào chỗ của mình.
Đương nhiên, trong bản thỏa thuận kia viết là mười hai phần trăm cổ phần của hai người cô Cổ, nên mặc dù Cổ Linh Linh không cam tâm nhưng lại không thể không ký tên.
Hàn Nhã Thanh cầm lấy bản thỏa thuận, nhìn thoáng qua chữ kí của hai người bọn họ, lông mày hơi nhíu lại: “Chữ ký này quá xấu, nhìn quá chướng mắt, vẫn nên lăn dấu vân tay đi.”
“Hàn Nhã Thanh, cô quá đáng quá rồi đấy.” Lúc này Cổ Linh Linh đã tức giận tới mức sắp thổ huyết.
Cổ Doanh Doanh không muốn lăn dấu vân tay, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, chẳng biết tại sao đáy lòng lại đột nhiên run rẩy, sau đó giống như ma xui quỷ khiến lăn dấu vân tay vào đó.
Thấy cả hai người đã lăn dấu vân tay xong, lúc này Hàn Nhã Thanh mới cười hài lòng: “Chị Lưu, đem vòng ngọc cho cô Cổ.”
“Vâng.” Chị Lưu đáp lời, sau đó cầm lấy vòng ngọc đưa tới trước mặt Cổ Doanh Doanh: “Cô Cổ, cô nhìn lại xem có vấn đề gì không, nếu không có tôi sẽ giúp cô cất vào.”
Cổ Doanh Doanh nhận lấy vòng ngọc, lúc đầu chỉ là sáu mươi tỷ mà bây giờ cô ta phải trả gần sáu trăm tỷ, cô ta không cam lòng cho nên sắc mặt cũng hết sức khó coi.
Hàn Nhã Thanh không buồn để ý tới cô ta nữa, quay người cất bước định rời khỏi đây.
Lúc Cổ Linh Linh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nhấc chân đi, ánh mắt lóe lên một cái, đột nhiên duỗi chân ra định ngáng chân Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh đã được trải qua huấn luyện đặc biệt, sao có thể trúng mấy thủ đoạn vặt vãnh này của cô ta .
Hàn Nhã Thanh cười cười, chân trái trực tiếp bước qua, lúc chân phải bước qua được một nửa lại ngừng lại, sau đó móc chân Cổ Linh Linh lên, trực tiếp đá về phía trước một khoảng dài, Hàn Nhã Thanh không hề ngã sấp xuống mà lại khiến cho chân của Cổ Linh Linh trượt dài về phía trước.
Cổ Linh Linh thật sự đúng là không có đầu óc, lúc đầu cô ta đứng khá xa Hàn Nhã Thanh, nên rõ ràng chân cô ta đã duỗi quá dài.
Hàn Nhã Thanh đá một cái như thế, cơ thể Cổ Linh Linh trực tiếp trượt xuống dưới, trong lúc bối rối Cổ Linh Linh theo bản năng túm lấy cánh tay Cổ Doanh Doanh đang ở bên cạnh cô ta.
Lúc này Cổ Doanh Doanh đang cầm vòng ngọc xem xét, nói thật là giờ phút này Cổ Doanh Doanh thật sự muốn tìm ra chút dấu vết ở trên vòng ngọc kia, như vậy thì cô ta cũng không phải mất nhiều tiền như vậy.
Đột nhiên Cổ Linh Linh kéo cô ta một cái như thế, vòng tay ngọc trong tay cô ta liền rơi trên mặt đất.
Ngọc là đồ dễ vỡ, chỉ nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, chiếc vòng ngọc trị giá gần sáu trăm tỷ kia đã vỡ thành mấy mảnh.