“Đó chắc chắn là giấy tờ muốn Hàn Nhã Thanh nhận tội. Đây là ngay cả lục soát cũng không lục soát, điều tra cũng chẳng điều tra đã trực tiếp định tội Hàn Nhã Thanh, vậy cũng quá lợi hại, quá mạnh mẽ rồi, không hổ là cậu chủ Tư Đồ.” Sau khi lấy lại tinh thần Cổ Linh Linh trực tiếp reo hò lên tiếng.
Cổ Linh Linh tự nhận định giấy tờ mà Tổng quản lí muốn Hàn Nhã Thanh ký chính là đơn nhận tội.
Khi nói, đôi mắt Cổ Linh Linh nhìn qua Tư Đồ Không, dáng vẻ nhìn si mê kia khiến cho người ta buồn nôn.
Khi mọi người nghe thấy những lời này của Cổ Linh Linh thì đều hiểu rõ và cũng cho rằng tình huống chính là như vậy.
Hàn Nhã Thanh nhận tài liệu trong tay Tổng quản lí, không cần nhìn một chút nào đã trực tiếp ký tên.
Chuyện Đường Lăng thu xếp thì tuyệt đối sẽ không có gì sai sót cho nên cô hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian để xem xét kỹ.
Tư Đồ Không thấy cô ký tên nhanh chóng như vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, người phụ nữ này cũng thật là vô tâm, cô không sợ bị người ta bán sao.
Đương nhiên mọi người thấy Hàn Nhã Thanh ký tên sảng khoái như vậy thì cũng đều kinh sợ. Sao Hàn Nhã Thanh không đấu tranh một chút? Cô cứ nhận tội như thế à?
“Cảm ơn cô Hàn đã hợp tác với công việc của chúng tôi.” Tổng quản lí nhận tài liệu Hàn Nhã Thanh đã ký tên rồi khẽ cười nói một câu.
Lời này nếu là bình thường thì sẽ rất bình thường, nhưng trong tình huống hiện tại thì nghe có vẻ rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một ý nghĩa khác.
Hợp tác trong công việc? Có nghĩa là thái độ nhận tội của Hàn Nhã Thanh rất tốt?
Xem ra vị lãnh đạo cấp cao này có ý không muốn làm cho mọi chuyện quá khó coi?
Chẳng lẽ Hàn Nhã Thanh vẫn luôn kéo dài thời gian chính là vì nguyên nhân này?
Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng, họ vẫn còn chưa được xem trò vui.
Hàn Nhã Thanh khẽ gật đầu lễ phép với Tổng quản lí, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Khi cô đi ra ngoài, đúng lúc đi qua bên cạnh Cổ Doanh Doanh.
Cổ Doanh Doanh thấy cô muốn rời đi như thế thì ánh mắt nhanh chóng lóe lên, chuyện này vẫn chưa lục soát, vẫn chưa tìm thấy tang vật trên người Hàn Nhã Thanh đâu đấy.
Việc này nếu cứ giải quyết như vậy thì sẽ khiến Hàn Nhã Thanh không bị bêu xấu trước mặt mọi người.
Kết quả mà cô ta muốn vẫn chưa đạt được, sao có thể để Hàn Nhã Thanh đi như vậy?
“Cậu chủ Tư Đồ, việc này vẫn chưa điều tra rõ ràng, thật ra có thể không phải cô Hàn ăn trộm đồ, tôi cảm thấy hẳn là nên điều tra rõ ràng việc này, không thể khiến cô Hàn bị oan uổng được.” Cổ Doanh Doanh không cam lòng buông tha Hàn Nhã Thanh như vậy, cô ta muốn khiến Hàn Nhã Thanh xấu mặt trước mặt mọi người, muốn khiến Hàn Nhã Thanh mất hết mặt mũi, cho nên nhất định phải tìm ra tang vật trên người Hàn Nhã Thanh trước mặt mọi người mới được.
Nhưng những lời của Cổ Doanh Doanh nói rất hay, nghe giống như là biện bạch cho Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh nghe cô ta nói vậy thì dừng bước, chậm rãi quay người nhìn Cổ Doanh Doanh một cái, môi hé nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Vừa rồi cô cố ý giả vờ như muốn rời khỏi đây, cô đã lường trước là Cổ Doanh Doanh sẽ không để cho cô rời đi như thế, ừ, cô Cổ thật sự là không làm cô thất vọng.
Như vậy tiếp theo chuyện này sẽ chơi rất vui.
“Đúng rồi, việc này hẳn là nên điều tra rõ ràng, để chúng ta đều nhìn thấy rõ sự thật, kết thúc không rõ ràng như thế rốt cuộc là thế nào?” Đám đông hóng hớt xem trò vui cũng không hài lòng.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi muốn thấy rõ sự thật.”
“Việc này hẳn là nên điều tra rõ ràng, mất vòng ngọc hơn sáu mươi tỷ, các anh bỏ qua cho kẻ trộm như vậy thì sẽ nuôi hổ gây họa.” Đương nhiên Cổ Linh Linh lại càng không muốn việc này không giải quyết được gì như thế.
“Có một số người chính là chó không đổi được tính thích ăn phân, lần này các anh bỏ qua cho cô ta thì lần sau cô ta sẽ còn tới trộm, dù sao đồ ở đây đều đắt như vậy, đối với những kẻ nghèo túng mà nói thì quá hấp dẫn.” Những lời này của Cổ Linh Linh đặc biệt thấp kém, nhưng rõ ràng chính cô ta không ý thức được lại còn vô cùng đắc ý, hiển nhiên bình thường cô ta chính là như vậy.
Một vị thiên kim tiểu thư giống như một kẻ côn đồ lưu manh, trông thật nực cười.
“Tổng quản lí, tôi cảm thấy chuyện này các anh hẳn là nên điều tra rõ ràng, xử lý cẩn thận, không thể xử oan cho người khác.” Vẻ mặt Cổ Doanh Doanh nghiêm nghị và chính nghĩa khuyên Tổng quản lí, so ra thì Cổ Doanh Doanh đúng là thông minh hơn nhiều so với Cổ Linh Linh.
“Ừ, xử lý thì chắc chắn phải xử lý thật tốt, về phần xử lý như thế nào…” Tổng quản lí hơi gật đầu, nói một nửa lại dừng lại.
Mọi người nghe thấy anh ta nói nửa chừng thì mỗi một người lại càng tò mò hơn, thế là định xử lý như thế nào đây?
Cổ Doanh Doanh nghe nói vẫn sẽ xử lý thì trong lòng cũng thầm vui mừng hơn một chút, chỉ có điều cô ta chịu đựng chứ không thể hiện ra, nhưng vẻ mặt Cô Linh Linh thì rõ là tươi cười hơn và còn thêm cả sự đắc ý nữa!
Dưới ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của mọi người, Tổng quản lí lần nữa đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, đứng thẳng người, sau đó cung kính nói ra từng chữ một: “Cô Hàn, vừa rồi cô đã ký hợp đồng chuyển nhượng, hiện tại cửa hàng này đã là của cô. Cái cửa hàng này và tất cả mọi thứ trong cửa hàng đều là của cô, cho nên cô xem việc này nên xử lý như thế nào?”
Mọi người nghe thấy Tổng quản lí nói vậy thì cả đám đều sững sờ, choáng váng.
Tình huống gì đây?
Đây là tình huống gì?
Vừa rồi không phải Hàn Nhã Thanh ký đơn nhận tội mà là hợp đồng chuyển nhượng?
Trong chớp mắt cửa hành này đã trở thành của Hàn Nhã Thanh đúng không?
Trời!
Mỗi một thứ ngọc trong cửa hàng này đều quý đến đáng sợ, nhiều sản phẩm bằng ngọc như thế, lại còn một cửa hàng lớn như vậy, giá bao nhiêu chứ?
Giờ phút này sự việc phát triển hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Xin hỏi, rốt cuộc đây là kiểu thao túng gì vậy?
Cổ Doanh Doanh cũng chóang váng, cô ta không bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Nhưng trung tâm thương mại này là của Tư Đồ Không, Tư Đồ Không và Hàn Nhã Thanh hẳn là không quen biết nhau, vì sao Tư Đồ Không lại muốn chuyển cho Hàn Nhã Thanh một cửa hàng lớn như thế?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!