CHƯƠNG 63 ANH TA LÀM BA RỒI
Vốn cho rằng, cuộc hôn nhân này thật sự có qua có lại, thật sự cho rằng anh là vì lấy được cổ phần của Dương thị nên mới tìm người kết hôn, mà cô là vì ông nội.
Cô đã viết rất rõ ràng một điều trên hợp đồng, đó chính là lấy được cổ phần của Dương thị, bọn họ có thể ly hôn, vốn cô muốn nhanh chóng giúp anh lấy được cổ phần, sau đó có thể nhanh chóng ly hôn.
Nhưng giờ xem ra, chuyện này dường như không đơn giản như cô nghĩ.
“Em từng nghe câu thành thật sẽ được khoan dung, mà kháng cự sẽ chỉ có một đường chết chưa?” Sau khi cắn cô, anh không hề rời đi, mà lại dựa gần vào tai cô lần nữa, từng chữ từng chữ kia thật sự mang theo khí tức nguy hiểm khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Mắt Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, câu này vốn như vậy sao? Bắt nạt cô không có kiến thức sao?
“Em từng nghe câu chối được thì chối (*) .” Hàn Nhã Thanh chu môi, nhẹ nhàng đáp lại một câu như vậy.
Cô cảm thấy cô này dùng nói với ảnh quả thật không còn gì thích hợp hơn, nếu thật sự cô khai ra, đoán là cô đừng mong rời đi nữa.
Cả người Dương Tầm Chiêu hơi khựng lại, khuôn mặt tựa sát bên tai cô bỗng thu về, đôi mắt dần híp lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt đó dường như chớp mắt xử lý cô, nếu như ánh mắt có thể giết người, cô nghĩ, có khả năng bây giờ cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Thậm chí Hàn Nhã Thanh còn lờ mờ nghe thấy tiếng nghiến răng, không biết có phải cô nghe nhầm hay không.
Nhìn có vẻ anh đang tức giận.
Khi một người đang túc giận, sẽ mất đi sự bình tĩnh và khả năng đoán vốn có, vậy sẽ không nguy hiểm như trước nữa.
Đương nhiên, khi một người đang tức giận, rất sẽ làm ra chuyện gì đó bốc đồng, không biết anh có thế không?
Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, Dương Tầm Chiêu bỗng xoay người đi ra ngoài, một câu cũng không nói, cứ thế đi ra cửa.
Ra khỏi cửa, Dương Tâm Chiêu hơi bực bọc nởi lỏng cà vạt, dường như anh không thở nổi, chỉ là, cà vạt nới lỏng rồi, anh vẫn không thấy dễ thở hơn chút nào.
Dương Tầm Chiêu thở mạnh một hơi, vừa rồi sao anh lại muốn bóp chết người phụ nữ kia thế chứ?
Anh cưới cô về để làm gì? Chuyên chọc tức anh sao?
Anh trước giờ luôn bình tĩnh, rất ít khi tức giận, lần này thật sự bị cô chọc tức điên lên.
Sau khi ra ngoài một đoạn, Dương Tầm Chiêu để bản thân bình tĩnh lại, sau đó lấy điện thoại gọi đi.
Điện thoại kêu vài tiếng, đối phương mới nghe máy.
“Tầm Chiêu, có chuyện gì?” Tiếng người đàn ông kia trầm ổn thành thục, gợi cảm mà dễ nghe, chẳng qua, cho dù giọng nói dịu dàng lúc này vẫn mang theo vài phần phong cách mạnh mẽ quyết đoán.
“Anh cả, em muốn biết thân phận của người phụ nữ đến cục cảnh sát hôm nay.” Dương Tầm Chiêu nói thẳng ra mục đích của mình, không thừa một câu, hiện giờ anh chỉ muốn biết người phụ nữ kia là ai?
Có phải là người phụ nữ anh cưới về, chuyên chọc tức anh kia không?
“…” Đối phương trầm mặc một chút, hiển nhiên đã biết chuyện này, dù sao lúc trước làm ầm lên ở cục cảnh sát như thế, anh ấy không thể nào không biết.
“Chuyện của cô ấy, anh không tiện tiết lộ.” Sau khi trầm mặc, giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia hiển nhiên đè thấp đi vài phần, dường như mang thêm chút ngưng trọng.
“Em biết rồi.” Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày, chẳng qua không nói thêm gì nữa, anh biết rõ thân phận của anh cả, anh cả bảo không tiện, chắc chắn là có chỗ khó xử, anh không thể để anh cả khó xử.
“Em sẽ tự điều tra.” Dương Tầm Chiêu lại từ từ bổ sung thêm một câu, anh cả không nói cho anh, nhưng anh có thể tự mình điều tra.
“Thật sự không tra ra thì không được sao?” Nghe thấy câu này của Dương Tầm Chiêu, đối phương lại không hề thấy ngoài ý muốn, chỉ là trong giọng nói mang thêm chút lo lắng.
“Vâng.” Dường như không hề chần chừ chút nào, câu trả lời của Dương Tầm Chiêu dứt khoát, không chừa chút đường lui.
Đối phương không nói gì nữa, hiển nhiên anh ấy rất hiểu tính cách của Dương Tầm Chiêu, chuyện Dương Tầm Chiêu đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
Anh ấy càng rõ hơn năng lực của Dương Tầm Chiêu, nếu Dương Tầm Chiêu thực sự dùng đến thế lực thực sự của mình để điều tra chuyện này, sợ là.
Ngắt máy, khóe môi Dương Tầm Chiêu dần giương lên, như cười như không, quyến rũ chết người mà lại khiến người khác run sợ trong lòng.
Chuyện này còn chưa xong đâu, người phụ nữ kia muốn trốn thoát thế này, đừng mơ!
Sân bay.
“Hai bạn nhỏ, có cần chú đưa các con về không?” Xuống máy bay, Tịch Xuyên nhìn hai đưa nhỏ phía sau mình, nụ cười dịu dàng, đã xuống máy bay rồi, anh ta vẫn không dám tin, vậy mà anh ta cứ như vậy làm “ba” người khác một lần.
Nhớ tới chuyện trước đó, anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khi hai đứa nhỏ này bảo anh ta làm ba, đưa chúng nó tới sân bay, lúc đó anh ta liền chết cứng người, nếu không phải anh ta có người quen ở bên đó, thật sự không thể dễ dàng đưa bọn nhỏ lên máy bay.
Không thể không nói hai đứa nhỏ này thật biết tìm người, một phát liền tìm anh ta, nếu đổi thành người khác, sợ là thật sự không có cách nào.
Đương nhiên, Tịch Xuyên không biết, là vì Đường Minh Hạo nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục ở sân bay nhiệt tình chào hỏi anh ta nên nó mới tìm đến.
“Cảm ơn chú, không làm phiền chú nữa, mẹ sẽ đến đón chúng cháu.” Thằng nhóc cực kì lễ phép, khuôn mặt tươi cười khiến người khác thấy thoải mái, ấm áp lạ thường: “Chào chú.”
“Chào chú.” Cô bé cũng lễ phép nói theo một câu.
“Được rồi, tạm biệt.” Tịch Xuyên hơi cảm thấy bọn chúng qua cầu rút ván, trong lòng hơi buồn bực, chẳng qua cũng không nói thêm gì, với sự lanh lợi của hai đứa nhỏ, anh ta vẫn không cần quá lo lắng.
“Anh ơi, sao chúng ta phải vội vàng tới đây thế, hơn nữa còn không nói với mẹ?” Bé gái non nớt ăn kem mà cô bé thích nhất, đôi mắt to vừa đen vừa sáng khẽ chớp, bờ mi dài khẽ động, đáng yêu đến mức khiến trái tim người khác tan chảy.
“Mẹ kết hôn rồi, chúng ta phải đến giúp mẹ xem xem, không thể để mẹ bị bắt nạt được.” Trái lại, bé trai có thêm vài phần trưởng thành không phù hợp với tuổi của thằng nhóc, chẳng qua, cũng đáng yêu kinh người như vậy.
“Chúng ta thật sự có ba rồi sao?” Bé gái cắn một miếng kem to, sau đó hưng phấn thể hiện sự vui vẻ của mình.
“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là chúng ta không thể để mẹ bị bắt nạt.” Bé trai nhìn qua, thấy chỗ kem dính trên mặt cô bé, duỗi tay lau sạch sẽ, động tác dịu dàng mà thành thục.
Dường như bé gái đã quen với việc này, rất hưởng thụ sự chăm sóc như vậy, chằng qua chuyện liên quan đến người ba kia vẫn rất tò mò: “Vậy anh muốn đi tìm ba sao?”
“Ừ.” Trên khuôn mặt của đứa nhỏ 4 tuổi mang theo nét ngây thơ, nhưng biểu cảm kia lại cực kì nghiêm túc.
Thằng nhóc cố ý đến đây, chính là để kiểm tra xem người đàn ông kia có đủ tư cách làm chồng của mẹ không, vì thế, đương nhiên phải đi gặp người đàn ông kia.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói phía sau, khóe miệng Tịch Xuyên giật giật, hai đứa nhỏ này thật sự hiếm thấy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!