“Mẹ đi tìm ba sao?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, đột nhiên hỏi.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh không thể nói dối, cũng không thể nói dối trẻ con, cho nên cô thành thật gật đầu.
“Vậy mẹ định ngủ với ba chứ không phải với Vũ Kỳ sao?” Khóe miệng nhỏ của bé Vũ Kỳ lại chu lên, biểu tình trực tiếp bất mãn.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Lời nói của Đường Vũ Kỳ khiến cô không nói nên lời.
Nếu là bình thường, cô nhất định có thể tự tin phản bác, nhưng tình huống đêm nay quá đặc biệt.
“Vũ Kỳ, ba con đang gặp nguy hiểm nên mẹ phải chạy đến.” Hàn Nhã Thanh nói nhanh, cô biết hai đứa bé thật sự quan tâm đến Dương Tầm Chiêu.
Hơn nữa lời cô nói cũng không sai, lúc này Dương Tầm Chiêu quả thực đang gặp nguy hiểm, thuốc trên người anh không rõ, có thể giết chết anh.
“ba gặp nguy hiểm sao?” Qủa nhiên, sau khi nghe những lời này, vẻ mặt của Đường Vũ Kỳ thay đổi rõ ràng: “Mẹ ơi, mẹ sẽ cứu ba chứ?”
“Ừ, mẹ đã nhờ dì Tiểu Thúc chăm sóc con. Anh trai con chắc sẽ sớm về.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cô nhất định phải thu xếp mọi việc trước khi đi, dù sao Đường Vũ Kỳ cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cần được chăm sóc.
“Tại sao không để bà hoặc bà cố chăm sóc con?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, không nhịn được hỏi, thật ra cô bé thích đi theo bà hoặc bà cố hơn.
Hàn Nhã Thanh: “…”
Lúc này Hàn Nhã Thanh không muốn kinh động đến bà cụ Đường và những người khác, nếu bây giờ kinh động đến bọn họ, cô sẽ phải giải thích rất lâu…
Mà nếu biết Dương Tầm Chiêu bị trúng loại thuốc đó, liệu họ có để cô qua đó không?
Trong tình huống này, Hàn Nhã Thanh không muốn mạo hiểm, cô sợ nếu cứ kéo dài như vậy, Dương Tầm Chiêu sẽ gặp nguy hiểm.
“Ngoan, khi về mẹ sẽ giải thích với con, đừng nói với bà và bà cố chuyện tối nay mẹ bỏ đi nhé.” Hàn Nhã Thanh sờ sờ đầu Đường Vũ Kỳ, ngữ khí sâu xa khuyên nhủ.
“Ừm.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ không hiểu lắm, nhưng cô bé vẫn gật đầu nhanh chóng, mọi thứ mẹ bé nói đều đúng.
Sau đó Hàn Nhã Thanh mới đứng dậy, mở cửa nhanh chóng sau đó lặng lẽ đi xuống lầu, cô sợ làm phiền người của nhà họ Đường, lại càng sợ làm phiền Đường Minh Hạo.
Với thái độ của Đường Minh Hạo đối với Dương Tầm Chiêu vào ban ngày, nếu cậu bé phát hiện ra, cô có thể rời đi một cách êm đẹp mới là chuyện lạ.
Tại nhà họ Đường, Phạm My đã chuẩn bị mọi thứ cô cần, bao gồm cả chiếc xe cô thường ra vào.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Đường, Hàn Nhã Thanh lại gọi vào điện thoại của Dương Tầm Chiêu, cô muốn biết tình hình của anh, cô muốn biết tình hình của anh bất cứ lúc nào, cô định, khi cuộc gọi đến, cô sẽ không cúp máy.
Cho nên, lần này Hàn Nhã Thanh trực tiếp đeo tai nghe vào.
Lúc này Dương Tầm Chiêu rất khó chịu, gần như không kiềm chế được, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi của Hàn Nhã Thanh, khóe môi không khỏi gợi lên.
“Anh vẫn đang ở nhà họ Dương chứ?” Điện thoại vừa được kết nối, Hàn Nhã Thanh vội hỏi, lúc này giọng nói của cô hiển nhiên đã có chút cải thiện, bởi vì cô sợ Dương Tầm Chiêu nghe không rõ.
“Ừm.” Dương Tầm Chiêu nhẹ nhàng đáp lại, mồ hôi trên trán như đã đến cực hạn, nếu ngay lúc này cô không gọi, anh thực sự có thể suy sụp, vì cuộc điện thoại của cô, vì nghe thấy giọng nói của cô, ý thức của anh mới trở lại.
“em qua ngay, em sẽ đến ngay thôi, cứ ở yên đó, ở yên đó sẽ tương đối an toàn…” Khi nghe được câu trả lời của anh, Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, anh có thể trả lời cô, có nghĩa là bây giờ anh vẫn còn hơi tỉnh táo.
Bây giờ, anh nhất định không thể rời đi, ở nhà họ Dương tương đối an toàn.
Nhưng mà, khi Hàn Nhã Thanh nói được nửa câu thì đột nhiên dừng lại, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó.
Đám người ông cụ Dương đã hạ loại thuốc đó cho Dương Tầm Chiêu, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị phụ nữ cho Dương Tầm Chiêu đúng không?
Nếu cô không đoán sai, người phụ nữ đó hẳn là Cổ Doanh Doanh đúng không?
Như vậy, bây giờ Dương Tầm Chiêu ở lại nhà họ Dương có an toàn không?
Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi.
Cô tin suy luận của mình không thể sai được, ông cụ Dương tẩm thuốc cho Dương Tầm Chiêu, nhất định sẽ thu xếp đưa Cổ Doanh Doanh đến đó, vậy nên theo lý thuyết bây giờ Cổ Doanh Doanh hẳn là ở trong phòng của Dương Tầm Chiêu!
Vậy tại sao bây giờ Dương Tầm Chiêu vẫn còn gọi cho cô?
“Dương Tầm Chiêu, trong phòng của anh còn ai không?” Hàn Nhã Thanh nhàn nhạt nghe thấy giọng nói của chính mình nuốt nước miếng, khi hỏi câu này, trong giọng nói dường như có chút run rẩy.
“Ừm?” Dương Tầm Chiêu nhẹ giọng đáp, dường như không hiểu ý tứ của cô.
“Trong phòng của anh không có người nào khác sao? Không có ai cả?” Hàn Nhã Thanh biết anh uống thuốc, tác dụng của thuốc sẽ pháy tác, ý thức càng ngày càng mờ mịt, cho nên cô hỏi lại.
“Có.” Lúc này Dương Tầm Chiêu mới hiểu được cô đang nói cái gì, suy nghĩ rồi nói thêm: “Có một người phụ nữ.”
Lúc này, đầu óc Dương Tầm Chiêu quay cuồng, không nghĩ nhiều, chỉ nói sự thật.
“Có phải là Cổ Doanh Doanh không?” Hàn Nhã Thanh nghe những gì anh nói thì thở phào, quả nhiên cô đã đoán đúng.
Tuy nhiên, Dương Tầm Chiêu đã uống thuốc, nếu lúc này Cổ Doanh Doanh ở trong phòng của anh, sẽ tiếp tục dụ dỗ anh.
Dương Tầm Chiêu bị đánh thuốc có thể khống chế được sao?
Mà trong trường hợp này, sao Cổ Doanh Doanh có thể cho phép Dương Tầm Chiêu gọi cho cô?
Mà cô rõ ràng là không nghe thấy giọng nói khác.
“Không biết, không quen.” Lông mày Dương Tầm Chiêu khẽ cau lại, lúc này khi nói chuyện với cô, ý thức của anh còn có thể tỉnh táo một chút, nhưng anh không hoàn toàn tỉnh táo.
Vừa rồi anh không nhìn ra người đó là ai, sau đó cũng không nhìn nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!