CHƯƠNG 59: CÓ CHẮP CÁNH CŨNG KHÔNG THỂ BAY
Hàn Nhã Thanh không biết mình đã lộ ra điểm khác thường khiến Dương Tầm Chiêu phát hiện ra sơ hở. Rõ ràng là cô đã làm mọi chuyện vô cùng kín kẽ, sao vẫn bị Dương Tầm Chiêu phát hiện?
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo khoác giản dị rộng thùng thình, hoàn toàn che đi vóc dáng lả lướt thanh tú của mình. Phần vai của bộ đồ được thiết kế đặc biệt, vừa rộng vừa cao, lúc cô bước đi, biên độ lắc eo rộng nhất, tuyệt đối không giống với các cô gái bình thường.
Cô không tin cô như thế mà Dương Tầm Chiêu có thể nhìn ra được gì đó.
Có lẽ là Dương Tầm Chiêu lừa cô?
Trong nháy mắt ngắn ngủi, não Hàn Nhã Thanh hoạt động tối đa, nhưng cuối cùng vẫn không xác định được tại sao Dương Tầm Chiêu lại gọi điện cho cô.
Thế nhưng, Dương Tầm Chiêu đã mở miệng kêu cô đứng lại, nếu cô không dừng, chỉ sợ anh sẽ nghi ngờ, tuy rằng lời này của anh không điểm mặt gọi tên cô.
Đầu tiên, cô theo bản năng liếc nhìn khoảng cách giữa cô và cửa lớn, rõ ràng có hơi xa. Bây giờ nếu cô đi ra ngoài, với tốc độ của Dương Tầm Chiêu , sợ rằng sẽ bắt được cô. Hơn nữa điều khiến cô càng lo lắng chính là, bên ngoài Dương Tầm Chiêu đã sắp xếp người ở đó. Nếu đúng là như vậy, cô chắc chắn chết không phải nghi ngờ.
Cô vừa xuống lầu, Dương Tầm Chiêu đang đứng ở lối vào trước cửa thang máy. Anh tự tin như thế, vậy chắc chắn bên ngoài đã bố trí người.
Cho nên, cách chạy thẳng ra bên ngoài hiển nhiên là không thực hiện được rồi.
Lúc ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi chuyển, cô thậm chí còn nhìn thấy bên dưới cầu thang đều có người đứng, chỉ sợ cũng là Dương Tầm Chiêu lo cô đi từ trên lầu xuống nên mới sắp xếp. May mà cô không đi cầu thang bộ. Nhưng mà Dương Tầm Chiêu cũng thật độc ác, đã phá hỏng tất cả mọi con đường rồi.
Hàn Nhã Thanh chỉ có thể dừng bước, khóe môi nhếch lên, điều chỉnh nụ cười trên mặt, sau đó chuẩn bị xoay người.
Nhưng mà, vào lúc này, một người đàn ông nổi giận đùng đùng xông vào, dáng vẻ như hung thần ác sát, khiến người ta nhìn mà sợ.
“Cô còn đứng ở đây làm gì?” Người đàn ông bước nhanh tới, đi thẳng đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, đôi mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Hàn Nhã Thanh trong nháy mắt ngơ ra, nhưng cô lập tức cười khẽ. Người đàn ông này tới thật là đúng lúc! !
“Cưới cô đúng là xui xẻo tám đời của tôi. Mặt mũi nhà họ Lý chúng tôi đúng là bị cô làm hỏng hết, cô còn đứng ở đây làm gì, còn muốn quyến rũ đàn ông sao? Nhìn thấy đàn ông đẹp liền bước không nổi nữa sao? Cô có cần thể diện nữa không hả? Đi, quay về cô sẽ biết tay tôi.” Người đàn ông vẻ mặt phẫn nộ, thô lỗ lôi kéo cánh tay Hàn Nhã Thanh , lôi cô ra ngoài.
Hàn Nhã Thanh lảo đảo, suýt nữa bị anh ta kéo ngã. Thế nhưng anh ta không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, vẫn không hề quan tâm kéo Hàn Nhã Thanh đi ra ngoài, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn. Thoạt nhìn, Hàn Nhã Thanh giống như bị kéo ra ngoài vậy.
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra này khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn đến ngây người. Nhưng mà, chuyện như thế, Cậu năm Tào đã thấy nhiều rồi, anh ta ngược lại cũng không có phản ứng gì, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên.
Hàn Nhã Thanh cười thầm trong lòng. Vừa rồi lúc ở thang máy, cô cứ nghĩ mình sẽ không thoát thân được. Để phòng ngừa chuyện không may xảy ra, trước đó cô đã gọi cho Dinh Dinh một cú điện thoại, kêu Dinh Dinh mau đến tìm người, dùng tốc độ nhanh nhất đến đồn cảnh sát cứu viện.
Nhưng mà, nếu tình huống đó thực sự xảy ra, đó cũng là không còn cách nào khác, coi như là cuộc đấu tranh sống chết cuối cùng, thực ra cô cũng không hy vọng quá nhiều.
Nhưng mà cô thực sự không ngờ, người này lại đến đúng lúc như thế, hơn nữa diễn xuất cũng không phải tốt bình thường.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ nhếch, nhìn Hàn Nhã Thanh bị người đàn ông kia lôi ra khỏi đại sảnh, đôi mắt tối lại, nhưng mà anh cũng không nói lời nào.
Vừa rồi anh kêu cô đứng lại, đúng là lừa gạt cô.
Anh vốn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cô, vừa mới đối mặt với cô cũng chưa nhìn ra điều gì cả. Bộ quần áo rộng rãi của cô khiến người ta không thể nhìn ra dáng vẻ lúc trước. Mà sự chủ động lại gần của cô, cũng khiến anh buông lỏng cảnh giác giống như Hàn Nhã Thanh đã dự đoán.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn là cô đi cùng một thang máy xuống với Cậu năm Tào , hơn nữa, Cậu năm Tào không biết cô!
Không thể không nói, bước tính toán này của Hàn Nhã Thanh về Cậu năm Tào rất đúng chỗ, rất đúng điểm mấu chốt.
Cho nên Dương Tầm Chiêu không có ngăn cản cô, để cho cô đi, chỉ muốn nhìn bóng lưng của cô một chút. Nhưng bóng lưng của cô lại hoàn toàn không lộ ra như anh mong muốn. Bởi vì qua lớp áo khoác rộng thùng thình, thậm chí ngay cả dáng người nhìn cũng không chân thật.
Chỉ là trong thời gian này, người từ trên lầu đi xuống cũng chỉ có người phụ nữ này khả nghi nhất, cho nên anh không thể để cô ta cứ thế rời đi.
Thế nhưng người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại làm rối loạn cục diện trước mắt.
Anh ta kéo Hàn Nhã Thanh ra khỏi đại sảnh, sau đó vô cùng thô lỗ nhét cô vào trong xe, sau đó anh ta cũng nhanh chóng lên xe.
Dương Tầm Chiêu híp mắt một cái, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi biến.
Đúng lúc này, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, dì dọn vệ sinh đi ra.
“Giày này là từ đâu ra?” Cậu năm Tào nhìn thấy đôi giày trong tay dì dọn vệ sinh, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh ta biết đôi giày này, chính là đôi mà người phụ nữ kia mang, còn có thắt lưng trên tay bà ấy, cũng là của người phụ nữ kia.
“Vừa rồi nhặt được ngoài thang máy lầu ba, còn có rất nhiều đồ trang điểm, nhìn giống như mới mà cứ vứt đi như thế. Con gái bây giờ đúng là không biết sống thế nào. Hơn nữa còn có một chiếc điện thoại di động, tuy rằng đã hơi cũ một chút nhưng cũng không thể vứt đi như thế chứ….” Dì đó lấy ra vật trong tay, bất mãn lẩm bẩm.
“Anh ba, người phụ nữ kia…” Sắc mặt Cậu năm Tào thay đổi, có chút khó coi. Những đồ trang điểm này tuy rằng anh ta chưa từng dùng đến, nhưng cũng biết nó dùng để làm gì. Chính là dùng để hóa trang. Anh ta hiểu rất rõ, trang điểm với phong cách hoàn toàn khác nhau sẽ khiến dung mạo của một người khác biệt rất lớn.
Đôi giày này, cùng với những đồ trang điểm này ở cùng một chỗ, hơn nữa còn có thắt lưng, tất cả khiến anh ta nghĩ đến một khả năng…
Có điều, lúc anh ta nói lời này, Dương Tầm Chiêu đã ra khỏi cửa, tốc độ thực sự rất nhanh. Anh ta có thể nghĩ tới, đương nhiên Dương Tầm Chiêu có thể nghĩ ra nhanh hơn anh ta. Hơn nữa lúc dì ấy chưa đi ra, Dương Tầm Chiêu đã nghi ngờ rồi….
“Cậu, thu thập vân tay trên mấy thứ này một chút.” Thấy cậu cảnh sát vừa trả lời vẫn đứng đó, Cậu năm Tào đem mấy thứ trên tay dì dọn vệ sinh cho cậu ta đi lấy vân tay.
Mấy thứ này đều là của người phụ nữ kia, trên đó nhất định sẽ lưu lại dấu vân tay. Chỉ cần có vân tay, cho dù bây giờ anh ba không bắt được người phụ nữ kia, nhưng cũng có thể tìm ra được cô nhờ dấu vân tay.
Cậu năm Tào không hổ là Cục trưởng Cục Công an, phản ứng này cũng khá nhanh.
Lúc này, chiếc xe Hàn Nhã Thanh ngồi đã khởi động.
“Người anh em, làm nghề gì thế? Diễn xuất không tệ.” Hàn Nhã Thanh nhìn người đàn ông vừa giúp mình một tay, trên mặt mang theo sự tán thưởng.
“Nói với Hứa Dinh Dinh, lần sau những chuyện thế này đừng có tìm tôi, chuyện giữa hai chúng tôi đã giải quyết xong.” Người đàn ông kia cũng không nhìn cô một cái, giọng nói cũng rất hung dữ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!