CHƯƠNG 58: KHÔNG THỂ TRỐN ĐƯỢC
“Anh ba, người vẫn chưa xuống sao? Ban nãy em dừng lại ở tầng hai kiểm tra, nhưng không nhìn thấy người đâu cả.” Cậu năm Tào cũng ra khỏi thang máy, nhìn thấy thang máy mà lúc trước Hàn Nhã Thanh đi vào đang dừng lại ở tầng một, rõ ràng ban nãy anh ta nhìn thấy thang máy đã đi xuống dưới, cho nên không thể nào dừng lại ở tầng hai được.
Nhưng người phụ nữ đó lại không hề đi xuống.
Hàn Nhã Thanh thật sự may mắn, ban nãy khi cô ra khỏi thang máy ở tầng hai, vừa khéo có người bước vào thang máy, xuống tầng dưới.
Nghe thấy lời của cậu năm Tào, Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lông mày, nhưng không hề trả lời, ánh mắt vẫn như cũ ghim chặt trên người Hàn Nhã Thanh
Không giống như cậu năm Tào, Dương Tầm Chiêu không hề nhìn thấy dáng vẻ lúc trước của Hàn Nhã Thanh, cái anh nhìn thấy chỉ là tấm ảnh chụp bóng lưng cô.
Bóng lưng trong tấm ảnh ngoài dáng vẻ khoa chương khiến anh quen thuộc, thứ anh có thể nhìn rõ chỉ là tóc và màu quần áo của cô.
Mà lúc này, màu tóc của Hàn Nhã Thanh đã thay đổi, màu của quần áo cũng thay đổi, không chỉ màu sắc không giống với ban đầu mà ngay cả dáng vẻ cũng khác hoàn toàn. Chiếc áo ban đầu là kiểu dáng gọn người, với đai áo thắt ngang eo, nhưng chiếc áo lúc này của cô lại hoàn toàn là kiểu dáng giản dị, túi áo lớn buông thõng sang hai bên, đương nhiên, đây cũng là để che mắt người khác, những thứ cô cần dùng đến đều đặt bên trong túi áo lớn đó.
Khi cô đến, cúc áo khoác đều được cài rất gọn gàng, rất vừa vặn với người, nhưng lúc này, cúc áo lại được mở bung ra, quần áo được thả lỏng đến mức tối đa. Mép áo có một nếp gấp tinh xảo, không lộ ra màu sắc ban đầu của áo.
Croptop của cô là dạng cổ thấp, nhưng chiều dài cũng không bằng áo choàng, vì vậy không hề lộ ra dáng áo ban đầu, cho nên Cậu năm Tào cũng không nghi ngờ gì cả.
Ngay đến cả giày, cô cũng đổi. Ban đầu khi đến, cô đi đôi giày cao gót gần mười cm, lúc này cô đã thay bằng đôi giày đế thấp, mỏng, cho nên chiều cao liền giảm hẳn đi một đoạn.
Cũng có thể nói, người phụ nữ Cậu năm Tào nhìn thấy ban đầu và dáng vẻ của cô lúc này là hoàn toàn khác nhau.
Nếu không, sẽ không thể nào dễ dàng lừa được Cậu năm Tào đến như vậy.
Đương nhiên, lúc này cách ăn mặc của cô sẽ thích hợp với một đôi giày cao gót hơn, nhưng nếu cô đúc giày cao gót vào bên trong túi áo, thì đoán chừng đã sớm bại lộ rồi. Cũng may chân cô dài, cho nên đôi giày lúc này phối hợp rất nhịp nhàng với phong cách quần áo cô đang mặc.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh chuẩn bị mọi thứ rất hoàn mỹ, mặc dù lúc này cô đang vô cùng bình tĩnh, nhưng khi bị Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi hoảng loạn. Có điều, cũng may tố chất tâm lý của cô rất mạnh, cho nên không hề lộ ra bất cứ tia khác thường nào.
Dương Tầm Chiêu vô cùng nghi ngờ cô, bởi vì cô xuống tầng ngya lúc này, cho dù đổi thang máy, nhưng các chi tiết ăn khớp với nhau khiến Dương Tầm Chiêu không thể không nâng cao cảnh giác.
Nhưng, có một điểm Hàn Nhã Thanh rất rõ, đó chính là cô vào thang máy cùng lúc với cậu năm Tào , như vậy sự nghi ngờ của Dương Tầm Chiêu đối với cô sẽ giảm đi rất nhiều.
Đây là nguyên nhân vì sao cô muốn thiết lập thế cục này cho Cậu năm Tào .
Cô tin vào sự tò mò của cậu năm Tào, và tâm lý thích xem náo nhiệt, anh ta chắc chắn sẽ xuống tầng. Mà trong nháy mắt thang máy đóng lại, nụ cười của cô dành cho Cậu năm Tào chính là chìa khóa quan trọng. Thang máy sau đó cứ xuống một tầng là dừng lại, bởi vì cô cần thời gian thay quần áo, hơn hết là cô muốn khơi dậy sự tò mò cho Cậu năm Tào.
Đương nhiên, mục đích của cô không chỉ là cùng xuống thang máy với cậu năm Tào , mà quan trọng chính là cô biết Cậu năm Tào sẽ “giúp” được cô.
Lúc này, Hàn Nhã Thanh rõ ràng phát hiện, bởi vì câu nói ban nãy của Cậu năm Tào , cho nên sự nghi ngờ trong mắt Dương Tầm Chiêu đã giảm đi hai phần.
Mà lúc này, cô còn đi ra khỏi thang máy trước Cậu năm Tào một bước, không có bất cứ sự trốn tránh nào, cũng không có sự chần chừ, càng không có sự giả dối, cứ như vậy trực tiếp đi qua Dương Tầm Chiêu .
Mặc dù sắc mặt Dương Tầm Chiêu không hề thay đổi, nhưng cô biết, cô làm như vậy, chắc chắn đã giảm được sự nghi ngờ trong lòng Dương Tầm Chiêu .
Đối mặt với loại tình huống như thế này, cô càng trốn tránh, sẽ càng tăng thêm nghi ngờ, nếu cô chủ động, ít nhất sẽ khiến anh không hoài nghi.
Lúc này bị Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm như vậy, cô biết cô không thể cứ như vậy đi qua, anh cũng không thể để cô đi qua mình một cách dễ dàng như thế, cho nên cô bắt buộc phải làm thứ gì đó phù hợp với sự hóa trang của mình.
Cô đi đến trước mặt anh, dừng lại, đôi chân vẫn giữ một chút khoảng cách với anh, nhưng eo hơi ấn, nửa thân nghiêng về phía trước, khoảng cách cứ thế bị rút ngắn lại.
Như vậy, sự mãnh liệt của cô cứ thế bày ra trước mặt anh.
Nếu đã là quyến rũ, đương nhiên phải làm cho giống hệt, không thể để anh nghi ngờ được. Đây là lúc kỹ thuật cần được thể hiện đúng chỗ, nếu chỉ đơn thuần là nghiêng về phía anh, tuyệt đối không thể làm ra dáng vẻ lẳng lơ, mãnh liệt, quyến rũ người khác được.
Vốn dĩ vòng một của cô không nhỏ, hôm nay còn đặc biệt độn thêm lớp dày bên trong, cho nên nhìn rất đồ sộ. Đương nhiên, những thứ này chỉ là công cụ để làm nổi bật sự khác biệt so với ngày thường. Chính vì như vậy, lúc này cô cũng đặc biệt phơi bày trước mặt Dương Tầm Chiêu, dù sao sự quyến rũ lúc này cũng đã vượt quá mức tiêu chuẩn của ngày thường.
Có thể nói, hôm nay cô đến là hoàn toàn có sự chuẩn bị.
Cô vẫn chưa nhấc chân, nhưng nửa thân trên đã nghiêng hẳn về phía anh, mặc dù rất gần nhưng vẫn chưa dính lên người anh. Chỉ là cơ thể cô mềm mại giống như yêu tinh, dường như một khắc sau, liền có thể quấn chặt lấy Dương Tầm Chiêu .
Ánh mắt cô từ từ ngước lên, nhìn anh, duyên dáng và mê hoặc, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ như lụa, đầu lông mày khẽ nhếch, ném cho anh một ánh mắt hấp dẫn, mê hoặc lòng người.
Ban nãy, khi nói chuyện với Cậu năm Tào ở trong thang máy, cô đã cố ý thay đổi giọng, nhưng lúc này, khi đối mặt với Dương Tầm Chiêu , cô lại không dám dễ dàng mở miệng, bởi vì cô sợ, cho dù cô thay đổi giọng nói, vẫn sẽ bị Dương Tầm Chiêu nhận ra, cho nên không mở miệng là cách tốt nhất.
Có điều, cho dù không mở miệng nói chuyện, cô vẫn sẽ cố hết sức thể hiện ra dáng vẻ quyến rũ và khiêu khích. Từ trong ra ngoài đều là bộ dạng lẳng lơ, hấp dẫn, xinh đẹp có thể câu dẫn linh hồn người khác.
Cho dù là một người phụ nữ lẳng lơ thật sự, chỉ sợ cũng không có cách nào đạt đến được trình độ giống như cô.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, sắc mặt không đổi.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu khẽ chuyển hướng, rơi trên túi áo được thiết kế buông xõa sang hai bên của cô.
Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng phát hiện ra điểm này, không thể không thừa nhận, sự thận trọng trong lòng Dương Tầm Chiêu khiến cô có chút sợ hãi.
Anh đưa tay ra, vừa khéo hướng về phía túi áo lớn của cô, nụ cười của Hàn Nhã Thanh xinh đẹp như hoa đào, không hề né tránh, ngược lại càng dựa sát vào anh. Khi đã tiến gần đến một khoảng cách nhất định với anh, cặp môi đỏ mọng của cô khẽ mở, thổi một hơi nhẹ lên mặt anh.
Dáng vẻ này càng hấp dẫn, quyến rũ lòng người.
Ngay khi Dương Tầm Chiêu ép lên túi áo cô, anh mới phát hiện hai túi áo đều trống không, cảm nhận được hơi thở của cô phả vào mặt mình, đối mắt anh bỗng tối sầm lại, cơ thể khẽ đứng thẳng dậy.
Cậu năm Tào đứng bên cạnh nhìn đến ngây ngốc.
“Người phụ nữ này từ đâu đến vậy chứ?” Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, một người cảnh sát trẻ tuổi bước ra, Cậu năm Tào nhận ra tình cờ gặp anh ta ở tầng hai.
“A?” Người cảnh sát vừa xuống khi nãy hơi sửng sốt, quét ánh mắt sang phía Hàn Nhã Thanh, sau đó nhanh chóng trả lời: “Là đội của anh Ngô dẫn đến, nhảy nhót trong quán bar, có điều chuyện cũng không lớn, không có liên quan gì đến cô ta, thả đi đi.”