CHƯƠNG 469: CẬU BA DƯƠNG GẶP PHỤ HUYNH, KIỂU RA MẮT ĐÚNG KHÁC NGƯỜI
“Ông nội, cháu không sao, tổng giám đốc Dương là người bận rộn, chắc còn chuyện quan trọng nữa, thôi, chúng ta đừng làm phiền tổng giám đốc Dương nữa.” Hàn Nhã Thanh không ngừng giải thích, đồng thời vừa nói, cô vừa kéo ông cụ Hàn như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Anh không bận, anh rảnh.” Nhưng bất ngờ Dương Tầm Chiêu đột nhiên lên tiếng, ngay lúc này đây, anh đang đứng trước mặt họ, có vẻ như anh không có ý định tránh đường cho họ đi.
Ông cụ Hàn dù sao thì cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường, vừa thoạt nghe ông đã nghe ra được có gì đó không ổn, người như Dương Tầm Chiêu không bao giờ vô duyên vô cớ nói mình không bận, nói mình rảnh.
“Cháu mới nghe nói ông Hàn mới xuất viện, ở nhà có làm buổi tiệc chúc mừng, vậy cháu cũng xin chúc ông sức khỏe dồi dào.” Dương Tầm Chiêu nhìn ông cụ Hàn, cách nói chuyện của anh cực kỳ tự nhiên.
“À? Đúng rồi, nếu tổng giám đốc Dương không chê thì có thể đến…” Ông cụ Hàn lên tiếng nói với giọng khách sáo, trong lòng ông không hề hy vọng Dương Tầm Chiêu sẽ đồng ý.
Dù sao thì ông và Dương Tầm Chiêu vốn không có tiếp xúc nhiều, Dương Tầm Chiêu là người nổi tiếng, tập đoàn Dương Thị là tập đoàn xưng bá ở thành phố A, tập đoàn Hàn Thị của họ không thể nào so sánh được.
Trước đây không so được thì bây giờ càng không cần nói đến.
Hàn Nhã Thanh cũng thấy bất ngờ khi ông cụ Hàn lên tiếng mời Dương Tầm Chiêu trong tình huống như vậy, vì vậy nên cô khẽ lắc đầu ra hiệu cho Dương Tầm Chiêu đừng nhận lời.
Nhưng, Dương Tầm Chiêu thoáng liếc nhìn cô rồi quay đi, có vẻ như anh cố tình giả vờ không nhiều thấy cô ra hiệu.
“Dạ vâng, vậy cháu cám ơn ông ạ.” Cái mà Dương Tầm Chiêu chờ chính là câu nói này của ông, vì vậy nên anh nhận lời rất nhanh.
Ông cụ Hàn: “…”
Thật sự thì giây phút này đây, ông cụ Hàn có chút giật mình, ông không ngờ mình chỉ thuận miệng hỏi theo phép lịch sự thôi, không hề có chút thành ý nào trong lời mời của ông, vậy mà Dương Tầm Chiêu lại đồng ý.
Còn về chuyện bữa tiệc, nói thì nói dễ nghe là tiệc chúc mừng, nhưng thực chất là hồng môn yến, nên không thích hợp cho người ngoài tham gia, huống chi người có thân phận như Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh thầm nghiến răng, cô biết Dương Tầm Chiêu như vậy là cố tình.
Nhưng vì Ông cụ Hàn đang ở đây, nên Hàn Nhã Thanh không thể nói hay làm gì được.
“Thưa ông, tôi đi gọi xe đến.” Quản gia thấy tình huống vậy, bèn định đi gọi xe trước.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, buổi sáng lúc cô tính lái xe đi ra ngoài, trong nhà xe không còn một chiếc nào hết, giờ quản gia đến đón ông nội xuất viện mà trong nhà cũng không còn xe.
Hàn Trung Dung thật sự rất quá đáng.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến bữa tiệc tối mà ông nội vừa nhắc đến? Tiệc tối? Tiệc nhà?
Dương Tầm Chiêu cũng khẽ bàng hoàng, rõ ràng anh không nghĩ đến tình huống này.
“Xe của cháu để bên ngoài, nếu ông Hàn không chê thì ngồi xe cháu về.” Cậu ba Dương rất biết nắm lấy cơ hội.
Nghe vậy ông cụ Hàn lại sửng sốt lần nữa, người ngoài đều nói Dương Tầm Chiêu lạnh lùng, kiêu ngạo, trước khi đến đây ông vẫn tin những điều đó là thật.
Nhưng sau cuộc gặp mặt hôm nay thì ông cảm thấy anh là người rất nhiệt tình, khác hẳn với ông cụ Dương.
“Như vậy không làm ảnh hưởng đến thời gian của tổng giám đốc Dương chứ?” Ông cụ Hàn vẫn cảm thấy không yên tâm, dù sao thì trước khi đến đây, hình ảnh của Dương Tầm Chiêu trong mắt ông là người cao xa, khó mà chạm đến được.
“Không đâu, vừa đúng hôm nay cháu không có việc gì, vốn dĩ thời gian hôm nay của cháu là để…” Dương Tầm Chiêu khẽ cười, dáng vẻ khách sáo dịu dàng trên gương mặt anh khiến cho ông cụ Hàn có chút bất ngờ.
“Được rồi, được rồi, đi thôi.” Hàn Nhã Thanh nghe được lời anh nói thầm giật mình, liền nhanh chóng cắt ngang lời của anh, rồi dìu ông cụ Hàn đi ra ngoài.
Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì thêm nữa, anh nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, anh khẽ cười, đồng thời anh cũng phát hiện cô rất quan tâm đến ông cụ Hàn.
Cho nên, chỉ cần xử lý tốt cửa ải của ông cụ Hàn, đến lúc đó thì không chừng sự việc sẽ thuận lợi hơn.
Xe của Dương Tầm Chiêu dừng cách cửa không xa, Hàn Nhã Thanh bèn dìu ông cụ Hàn đi thẳng ra xe.
“Ủa? Thanh Thanh, sao cháu biết xe xủa tổng giám đốc Dương đỗ ở đây?” Ông cụ Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh đột nhiên hỏi.
Hàn Nhã Thanh thoáng giật mình, vì ban nãy cô bực trong lòng nên cũng không để ý, dìu thẳng ông cụ đến chỗ xe mà không nhớ đến vấn đề này.
“Đúng rồi, anh cũng thắc mắc là vì sao em biết?” Dương Tầm Chiêu cố ý đi theo sau nãy giờ nhìn cô và lên tiếng, trông anh có vẻ như khá vui.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, trong lòng càng bực hơn, anh rõ ràng là cố ý mà.
Hàn Nhã Thanh thấy ông cụ nhìn cô với vẻ mặt tò mò.
“Em không biết xe của tổng giám đốc Dương dừng ở đây, em vốn định dìu ông nội qua đây đứng đợi thôi.” Hàn Nhã Thanh thoáng liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, câu giải thích của cô không khớp với hành động vừa rồi của cô cho lắm, nghe có vẻ miễn cưỡng.
“Đợi ở đây? Em cảm thấy ở đây thích hợp để đứng đợi xe sao?” Dương Tầm Chiêu nhìn xung quanh và cố tình nói thêm.
“Em muốn đợi ở đây, không được sao?” Hàn Nhã Thanh có chút giận, cô trả lời thẳng mà không nghĩ ngợi gì.
Sau khi buột miệng nói xong, cô mới bắt đầu cảm thấy hối hận về lời nói của mình, nhìn vẻ mặt bất ngờ của ông cụ Hàn, cô càng hối hận hơn.
Trước giờ vốn dĩ cô rất bình tĩnh, không hiểu hôm nay sao lại như vậy? Cứ mắc lỗi?
“Được, em muốn đợi ở đâu cũng được.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô cười có chút bí hiểm, trông giống như con hồ ly đang đắc ý.
Ông cụ Hàn nhìn đứa cháu, rồi lại nhìn Dương Tầm Chiêu, ông khẽ chau mày, ông cảm nhận được giữa hai người này có cái gì đó kỳ lạ, nhưng vì thân phận đặc biệt của Dương Tầm Chiêu, xa quá mức có thể với đến, vì vậy nên ông cụ Hàn không nghĩ về phương diện đó, hoặc nói đúng hơn là không dám nghĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!