CHƯƠNG 446: SỰ THẬT NĂM NĂM TRƯỚC (1)
Cô biết chắc chắn Dương Tầm Chiêu đã sắp xếp, nếu không thư ký Lưu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Cô nhớ lúc mình muốn rời đi thì Dương Tầm Chiêu xuất hiện.
Cô nhớ trước khi mình ngất xỉu còn mắng Dương Tầm Chiêu.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, bản năng kiểm tra quần áo trên người, cô vẫn mặc đồ giống như ngày hôm qua, cơ thể cũng không có gì khác thường.
Cho nên đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì.
Có thể nói đêm qua Dương Tầm Chiêu rất nghiêm túc, ngay cả quần áo của cô cũng không đụng vào, hơn nữa trên người cô không có bất cứ dấu vết mờ ám nào.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy đây không phải là phong cách của Dương Tầm Chiêu, nhưng cô vẫn thầm thở phào, nếu đêm qua Dương Tầm Chiêu nhân lúc cô say rượu rồi đụng vào cô thì cô tuyệt đối sẽ giết anh.
Không, cô tuyệt đối sẽ phế bỏ anh.
Cho nên cậu ba Dương không cần đoán cũng biết khả năng này, cậu ba Dương tính toán rất chuẩn.
Đương nhiên cho dù đêm qua anh không chạm vào cô thì chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc, Hàn Nhã Thanh còn nhớ rõ bản thỏa thuận kia có vấn đề, hơn nữa Dương Tầm Chiêu còn đổi nước thành rượu cho cô.
Hàn Nhã Thanh xoay người ngồi dậy nhìn phía về Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu nằm bên cạnh cô, đang trợn tròn mắt nhìn cô.
“Dương Tầm Chiêu, anh có ý gì?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta thì không nhịn được tức giận, lúc này không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Có ý gì là sao?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, lông mày nhếch lên, vẻ mặt rất vô tội.
Lúc này anh không làm gì, chỉ nằm ngang nhìn cô như vậy, đôi mắt giống như ngôi sao chứa ý cười, môi như ngọc nhuộm hồng, gợi cảm mê người.
Hàn Nhã Thanh hơi ngẩn người, không biết bởi vì anh nói hay là vì ‘sắc đẹp mê người’.
Không biết vì sao Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm giác dường như trái tim mình đập nhanh hơn một chút.
“Bản thỏa thuận hôm qua là sao?” Sau đó Hàn Nhã Thanh lấy lại tinh thần, ý thức được anh đang chơi xấu không thừa nhận, nếu anh không thừa nhận, vậy cô sẽ hỏi thẳng.
“Bản thỏa thuận gì chứ.” Nhưng vẻ mặt Dương Tầm Chiêu vẫn vô tội, mí mắt còn chớp chớp, hoàn toàn giống như dáng vẻ khong biết gì.
“…” Hàn Nhã Thanh sửng sốt, người này có ý gì? Chuyện hôm qua rõ ràng do anh sắp xếp, hơn nữa anh nhân lúc cô mơ màng ký tên vào bản thỏa thuận, chắc chắn anh đã giở trò quỷ, hiện tại anh lại giả vờ không biết gì sao?
Không, anh không muốn thừa nhận.
“Ngày hôm qua anh nói thư ký Lưu cầm bản thỏa thuận tới tìm tôi, còn nói muốn kiện tôi. Sao vậy? Mới qua một đêm đã quên rồi?” Trong lòng Hàn Nhã Thanh rất tức giận, sao người này có thể vô lại như thế chứ? Từ lúc nào anh lại biến thành như vậy?
“Tôi không hiểu em đang nói cái gì, vốn không có bản thỏa thuận gì cả, hơn nữa sao tôi có thể kiện em chứ? Sao tôi nỡ được?” Dương Tầm Chiêu quyết định vô lại đến cùng.
Anh làm bản thỏa thuận kia cũng chỉ về muốn dụ cô xuất hiện, muốn đưa cô đến chỗ này, hiện tại mục đích đã đạt tới, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.
Đêm qua anh đã tự tay tiêu hủy tất cả chứng cứ.
Anh không ngốc, còn giữ mấy thứ đó chờ cô đến tính sổ với mình sao?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh thì rất tức giận, vô cùng tức giận, cô không nhịn được nắm chặt tay lại, cô thật sự muốn đánh anh một trận.
Hôm qua anh lừa cô tới, còn chuốc say cô, hiện tại lại không thừa nhận sao?
Ngày hôm qua cô tận mắt nhìn thấy bản thỏa thuận kia, nhưng bởi vì cô thấy được nội dungbản thỏa thuận cho nên cô mới đồng ý gặp mặt thư ký Lưu.
Cho nên chuyện này không thể không làm rõ ràng, cô có thể không so đo với anh những chuyện khác, nhưng cô cần phải biết rõ rốt cuộc bản thỏa thuận kia là thế nào.
“Rốt cuộc bản thỏa thuận kia là sao?” Hàn Nhã Thanh nén giận, hỏi lại lần nữa, lúc này giọng cô trầm xuống, nhưng bởi vì lửa giận trong lòng nên hơi lên giọng.
“Tôi bảo đảm thật sự không có bản thỏa thuận gì cả, đừng suy nghĩ lung tung.” Dương Tầm Chiêu có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.
“Dương Tầm Chiêu, anh, anh…” Hàn Nhã Thanh cảm thấy mình sắp nổ tung, cô nói nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Em yêu, đừng nóng giận.” Dương Tầm Chiêu giống như không nhìn nổi nên ngồi dậy muốn an ủi cô.
Anh vốn nằm thẳng, chăn che người lại, lúc này anh đột nhiên ngồi dậy, chăn trên người rơi xuống, anh không mặc quần áo nên nửa thân người lộ ra người.
Sau đó Hàn Nhã Thanh thấy được những dấu vết ‘thảm không nỡ nhìn’ trên người anh.
“Trên người anh sao vậy?” Hàn Nhã Thanh đang nổi nóng, đột nhiên nhìn thấy những dấu vết ‘thảm không nỡ nhìn’ trên người anh thì phản xạ không điều kiện buột miệng thốt ra.
Hàn Nhã Thanh nói xong thì nghĩ đến một khả năng nào đó, cô cảm thấy mình không nên hỏi câu này, thật sự không nên hỏi, hỏi sẽ…
Nhưng cô phản ứng lại đây thì đã muộn rồi.
“Em cắn đấy.” Dương Tầm Chiêu vốn cố ý chọn thời điểm này đột nhiên ngồi dậy, anh cố ý để cô nhìn thấy, cho nên cô hỏi thì anh lập tức trả lời, thậm chí vô cùng nhanh chóng.
Hàn Nhã Thanh ngây người, cô cắn, cô cắn lúc nào?
Đúng rồi, đêm qua cô say, sau khi cô say sẽ rất điên cuồng, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Cho nên sau khi cô say đã cắn anh sao?
“Chỗ này, em đánh, chỗ kia, em cắn.” Tay Dương Tầm Chiêu chỉ dấu vết trên người mình, vẻ mặt nhìn cô vô cùng tủi thân.
Hàn Nhã Thanh nhìn vết thương trên người anh thì đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó bản năng nuốt nước miếng một cái: “Đêm qua em say, không, là anh chuốc say em.”
Khi Hàn Nhã Thanh nói lời này thì không hề cảm thấy áy náy, hơn nữa còn mang theo một chút vui vẻ: “Cho nên anh đáng đời.”
Hàn Nhã Thanh nhìn ‘vết thương’ trên người anh thì trong lòng đột nhiên thoải mái hơn một chút, cảm thấy trong lòng được cân bằng, không còn tức giận như vậy, cô nghĩ trong tình huống bình thường, Dương Tầm Chiêu đối xử với cô như vậy thì cô cũng không dám làm gì Dương Tầm Chiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!