Hàn Nhã Thanh xé rách quần áo của anh, sau đó cúi đầu dùng sức cắn ở ngực anh một cái.
Khóe môi Dương Tầm Chiêu giật giật, vừa đau vừa khiếp sợ, anh còn suy nghĩ vì sao cô lại xé quần áo của mình?
Thì ra để cô tiện cắn anh dễ hơn, cô thật là!!
Lúc này Dương Tầm Chiêu không tìm thấy một từ nào miêu tả tâm trạng của mình.
Cũng say rượu nhưng vì sao lần này hoàn toàn không giống như lần trước chứ?
Lần trước cô đáng yêu hơn nhiều!!
Lần này vì sao lại biến thành như vậy?
Dương Tầm Chiêu đang nghĩ ngợi một lúc thì Hàn Nhã Thanh liên tục cắn mấy cái trước ngực anh.
Đau, thật sự rất đau, bởi vì Hàn Nhã Thanh đang trong trạng thái say rượu nên không biết khống chế sức lực, cô hoàn toàn cắn thật, hơn nữa không khống chế được sức lực cho nên thật sự rất đau.
Nhưng mỗi lần cô cắn anh thì môi cô dán lên da thịt anh, cảm giác đó làm cho Dương Tầm Chiêu càng phát điên.
Môi Hàn Nhã Thanh lại rơi xuống da thịt của anh, lần này lại ở vị trí nhạy cảm nhất của cậu ba Dương.
“Nhã Thanh.” Cả người Dương Tầm Chiêu cứng đờ, khi môi cô môi rơi xuống chỗ đó thì giống như có dòng điện chạy qua, nhanh chóng truyền khắp cả người, anh không nhịn được mở miệng gọi cô, giọng nói rõ ràng mang theo nghẹn ngào.
Anh muốn ngăn cản cô, lúc trước anh luôn không ngăn cản cô, mặc kệ cho cô cắn, nhưng hiện tại…
Nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng dùng sức đẩy cô ra, lúc anh thoáng do dự thì Hàn Nhã Thanh đã cắn tiếp.
Thật ra Hàn Nhã Thanh cắn nửa ngày nên đã mệt mỏi, cũng không dùng sức như trước, cho nên lần này cũng không rất đau, nhưng cô cắn làm cho Dương Tầm Chiêu suýt nữa mất khống chế.
Anh vốn chỉ cần đụng vào cô thì sẽ không nhịn được mất khống chế, huống chi hiện tại cô cắn anh như vậy, còn cắn ở vị trí nhạy cảm nhất của anh.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không hề phát hiện, lúc này cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt của anh, lại đổi chỗ khác cắn tiếp.
Lúc này Hàn Nhã Thanh cắn đến mệt mỏi, cho nên lúc này sức lực càng nhẹ nên không thể coi như là cắn, ngược lại giống như một loại khiêu khích.
Hơn nữa hiện tại cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt anh hết lần này đến lần khác làm cho Dương Tầm Chiêu cảm giác mình sắp chết mất.
Cậu ba Dương đột nhiên nghĩ tới một câu đó chính là tự làm bậy thì không thể sống.
Anh muốn cô chịu tội, hiện tại người chịu tội, chịu tra tấn lại là anh!!
Hiện tại trong lòng anh chỉ có có suy nghĩ, điên cuồng muốn cô.
Nhưng Hàn Nhã Thanh đang say, cho nên cô không biết bây giờ chuyện gì đang xảy ra?
“Nhã Thanh, chúng ta đổi cách khác nhé, nếu em sợ đau tay thì lấy đồ đánh anh, đừng cắn được không?” Dương Tầm Chiêu cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì anh sẽ nổi điên, sẽ hỏng mất, cho nên anh thử thương lượng với Hàn Nhã Thanh.
“Không cần, em muốn cắn.” Nhưng Hàn Nhã Thanh không nghe anh nói, người say rượu rất tùy hứng, hơn nữa không thể nói lý, tùy hứng không có lý do.
Hàn Nhã Thanh nói xong lại cúi đầu cắn tiếp.
Dương Tầm Chiêu thở ra một hơi.
Lúc này cơ thể Dương Tầm Chiêu đã nhẫn nhịn đến cực hạn, anh muốn cô, điên cuồng muốn cô, mà lúc này cô lại không ngừng cắn anh, kích thích đến từng dây thần kinh trên người anh, kích thích anh điên cuồng.
Nhưng Dương Tầm Chiêu biết mình không thể muốn cô vào lúc này được, nếu hiện tại anh thật sự muốn cô thì chờ ngày mai cô tỉnh lại, không chừng có thể giết anh.
Cho nên dù Dương Tầm Chiêu khó chịu thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng, cố gắng chịu đựng.
Anh muốn đẩy cô ra đi tắm nước lạnh, nhưng anh lại không đành lòng đẩy cô ra.
Hơn nữa anh ta biết hiện tại cô là say rượu trạng thái, anh ta sợ cô như vậy đẩy cô, cô lại chỉnh ra khác đa dạng tới.
Bây giờ anh thật sự rất sợ.
Anh muốn nhẫn nhịn, nhìn dáng vẻ của cô thì sẽ nhanh chóng mệt mỏi, có lẽ cũng không lăn lộn được bao lâu.
Đúng vậy, lúc này Hàn Nhã Thanh không còn sức, cho nên cô cắn ngày càng nhẹ, nhưng vị trí cô cắn ngày càng thấp xuống.
Từ trước mặt anh từ từ di chuyển xuống, đến bụng anh, tay nhỏ dừng ở bụng anh, trên thắt lưng của cô.
Nếu cô chỉ đè thì thôi, cô còn sờ tới sờ lui.
Nếu anh không phải biết cô không thể uống rượu, uống rượu sẽ say thì Dương Tầm Chiêu thật sự nghi ngờ cô đang giả vờ.
Đương nhiên nếu cô không say thì tuyệt đối không làm như vậy với anh.
Môi cô lại dừng trên da thịt anh, đúng lúc trên bụng anh, cô há miệng cắn một cái, hình như cô cảm thấy không đủ nên sau đó lại cắn tiếp.
Dương Tầm Chiêu hít một hơi.
Lúc này Dương Tầm Chiêu thật sự hối hận đã lừa cô uống rượu, hối hận chuốc say cô.
Dương Tầm Chiêu cảm giác được cả người giống như có hàng chục nghìn con côn trùng gặm cắn, ngứa ngáy từ trong ra ngoài, ngày càng khó chịu.
Thật ra muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản, bởi vì ‘thuốc giải’ ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nhịn, không làm gì cả.
Dương Tầm Chiêu nghĩ nếu cô tiếp tục thì có khi nào anh sẽ nghẹn hỏng luôn không? Có thể tàn phế luôn không?
Nếu cô thật sự làm cho nghẹn hỏng rồi thì sau này cô không còn ‘hạnh phúc’.
Cũng may Hàn Nhã Thanh không làm lâu lắm, vừa rồi cô dùng sức cắn như vậy nên cũng gần hết sức, từ từ dừng động tác, nằm lên người anh, cuối cùng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Dương Tầm Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh nhẹ nhàng đỡ cô qua một bên đặt cô nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!