CHƯƠNG 413: CÔ QUÁ ĐẸP, CẬU BA DƯƠNG KHÔNG DÁM NHẬN (1)
“Cô gái ngốc.” Đường Lăng không nhịn mà mỉm cười, cô nàng này vừa dùng thời gian không đến nửa ngày phá một vụ án lớn, bây giờ một chuyện rõ ràng như vậy, ngược lại nghĩ không hiểu, ngốc rồi sao?
Có điều, cô như thế khá đáng yêu, thật sự chọc người khác thích, chẳng trách Dương Tầm Chiêu lại động tâm với cô.
Một em gái tốt như thế của anh lại bị con sói Dương Tầm Chiêu ăn mất, thật sự lợi cho tên nhóc Dương Tầm Chiêu đó.
“Ảnh của bà nội anh, em trực tiếp nhận thành mẹ em, mà em cũng biết mẹ em năm đó bị bắt cóc bán đi, cho nên, sự việc vẫn không đủ rõ ràng sao?” Đường Lăng rất nhẫn nại giải thích, giải thích chuyện này đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa, nhưng lúc này Đường Lăng cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Lời của Đường Lăng rõ ràng như thế, cho dù người có ngốc hơn nữa cũng nghe hiểu được, huống chi Hàn Nhã Thanh không ngốc, cô chỉ là nhất thời có chút không quá dám tin.
Mẹ của cô tìm nhiều năm như thế cũng không tìm được, cô điều tra nhiều năm như thế, nhưng một chút manh mối cũng không có, bây giờ sự thật lại bày ra trước mặt cô, thật sự khiến cô có hơi trở tay không kịp.
“Anh, anh biết từ khi nào.” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài, giọng nói lúc này lại có hơi run.
“3 năm trước, lần đầu tiên khi anh gặp em ở nước M, em với mẹ em có tướng mạo rất giống, cũng rất giống bà nội khi còn trẻ.” Lần đầu tiên khi anh gặp cô, bèn chắc chắn cô có quan hệ với người cô mất tích của anh, nếu không tuyệt đối không thể lớn lên giống nhau như vậy được.
Cho nên sau khi trở về, anh bắt đầu điều tra, anh có mấy lần liên lạc với cô, đều bị Đường Bách Khiêm ngăn cản, anh gửi cho cô mấy thông tin, cũng bị Đường Bách Khiêm cản lại.
Đường Lăng biết Đường Bách Khiêm là cố tình ngăn cản anh.
Nếu như không phải một lần bởi vì cô gả cho Dương Tầm Chiêu, anh sợ còn không có cơ hội tiếp xúc với cô.
“Chắc không?” Hàn Nhã Thanh biết mẹ của cô luôn muốn tìm người thân của mình, nhưng chuyện này vào lúc này ập xuống, đập cô có hơi choáng, hơn nữa đây là nhà họ Đường, bối cảnh của nhà họ Đường có hơi đặc biệt.
Không, nên nói là quá đặc biệt rồi!!
“Chắc sẽ không có vấn đề.” Đường Lăng khẽ gật đầu.
Tướng mạo của cô bày ra như thế, chính là chứng cứ tốt nhất, huống chi, mẹ của cô khi 5 tuổi bị bọn buôn người bắt rồi bán đi, mẹ của cô họ Đường, những thông tin này đều khớp, sẽ không có vấn đề.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, suy nghĩ một lát, sau đó giật mấy sợi tóc xuống, đưa đến trước mặt anh: “Làm giám định DNA đi, xác nhận lại.”
Mặc dù sự việc đều trùng khớp, cô lớn lên rất giống với bà nội của anh, nhưng Hàn Nhã Thanh cảm thấy, vẫn xác định một chút thì tốt hơn.
Muốn xác định chuyện này một cách tốt nhất, trực tiếp làm giám định DNA.
Cô làm việc trước nay đều thích rõ ràng, minh bạch.
Mẹ muốn tìm người thân, cô không thể có một chút sai sót nào được.
Hơn nữa bối cảnh của nhà họ Đường quá phức tạp, cô cảm thấy cũng không nên thiếu phần chứng cứ trực tiếp.
“Không cần thiết, sẽ không sai.” Nhưng Đường Lăng lại không cần, Đường Lăng biết kết quả của anh sẽ không sai, hơn nữa anh cảm thấy cho dù sai, em gái này anh cũng nhận.
Có thể có một người có tướng mạo giống bà nội như thế, cho dù không phải em gái của anh, anh cũng nguyện ý nhận về nhà họ Đường.
“Vẫn nên xác nhận thì tốt hơn, ngộ nhỡ không phải thì sao, không thể để hai người già mừng hụt được.” Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm đó gặp ông cụ Đường và bà cụ Đường ở bữa tiệc của nhà họ Đường.
Thấy hai người già đáng yêu như vậy, năm đó sau khi mất đi con gái, không biết đã buồn đến mức nào.
Hàn Nhã Thanh không muốn tiếp tục để hai ông bà phải chịu bất kỳ sự đả kích nào nữa.
“Được rồi, vậy thì làm giám định.” Đường Lăng đối với tính cách của cô vẫn hiểu, biết chuyện cô kiên trì thì sẽ không thay đổi, cho nên thuận theo ý tứ của cô.
Dù sao chuyện này sẽ không sai, làm giám định cuối cùng cũng không sao, đến lúc đó khi công khai với bên ngoài cũng tránh có người có lời linh tinh.
“Đợi sau khi có kết quả thì nói cho em một tiếng.” Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu như mẹ thật sự là người của nhà họ Đường, về sau cô mặc kệ như thế nào, đều bắt buộc phải đến nhà họ Đường, đi gặp hai ông bà.
Đó là nỗi đau của mẹ phải chịu trong thời gian qua, cũng chính là nỗi đau mà ông bà cụ luôn chịu, đợi khi có kết quả, cô đi gặp hai ông bà cũng được.
Còn bây giờ, cô vẫn muốn về thăm hai bảo bối trước.
Cô sợ đến lúc đó việc nhiều, lại không thoát được thân đi thăm hai bảo bối.
“Có ý gì? Em muốn đi? Đi đâu?” Đường Lăng nghe ý tứ này của cô, thì sững người, tình huống gì vậy? Bây giờ không phải lúc nhận người thân sao? Cô thế nào còn muốn đi?
Cô vội vàng như vậy là muốn đi đâu? Rốt cuộc có chuyện gì khiến cô nóng lòng như vậy?
“Em về nước M trước, không, về nước O, có kết quả thì anh thông báo cho em, em sẽ quay về.” Hàn Nhã Thanh nhớ hai bảo bối, khi cô đi Vỹ Kỳ còn đang ngủ, Vũ Kỳ tỉnh dậy không nhìn thấy cô, không biết liệu có khóc không nữa?
“Em cứ đi như thế?” Đường Lăng có hơi khẩn trương, anh không dễ gì kêu cô trở về, Dương Tầm Chiêu còn chưa có chạy đến đây mà.
Thật ra không phải tốc độ của Dương Tầm Chiêu chậm, mà là anh không nghĩ tốc độ phá án của cô lại nhanh như vậy.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, biểu cảm mang theo vài phần nghi hoặc, cô cảm thấy có hơi kỳ lạ khi Đường Lăng ngăn cản cô rõ ràng như vậy.
“Kết quả giám định DNA rất nhanh sẽ có, một ngày thì có thể có rồi.” Đường Lăng tìm một cái cớ hoàn mỹ nhất.
“Em đến lúc đó sẽ quay lại.” Hàn Nhã Thanh ngược lại cũng không có nghĩ nhiều, cho dù chỉ có thời gian một ngày, cô cũng phải mau chóng quay về thăm hai bảo bối.
Đường Lăng liền ngây người, chỉ có thời gian một ngày, cô vẫn muốn quay về, còn muốn đi đi về về, điều này rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc khẩn trương như thế nào? Chuyện quan trọng ra sao?