Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 412: ANH MUỐN DẪN CÔ TRỞ VỀ (1)

Cho nên anh đã sớm biết là cô sẽ đi qua chỗ này, cũng đã sớm nghĩ đến cô sẽ xuống xe ở chỗ này. Tại sao chứ? Tại sao anh lại biết cô sẽ xuống xe ở đây?

Hàn Nhã Thanh hơi ngước mắt lên nhìn về phía trên của anh, ở phía trên của anh có một bảng hiệu rất dễ nhìn thấy, trên đó viết rất rõ ràng: khu du lịch thôn Minh Hồ hoan nghênh quý khách.

Giờ phút này, anh đang đứng ở phía dưới bảng hiệu đó.

Là trùng hợp sao? Hay là do cố ý?

Cô cảm giác dựa vào tác phong của người này, nếu làm chuyện gì thì đều cố gắng sắp xếp cho thật tốt, khả năng trùng hợp không quá lớn.

Nhưng mà tại sao anh lại cố ý ở đây?

Thật ra thì anh xuất hiện ở đây vốn dĩ không bình thường.

“Anh đi về trước đi, tôi gặp được bạn của mình, để tôi kêu bạn của tôi đưa tôi về nhà.” Hàn Nhã Thanh nhìn ra được Đường Lăng là đang cố ý chờ cô, cho nên cô kêu người vừa mới lái xe đưa cô trở về.

Lúc Hàn Nhã Thanh xuống xe thì người đó cũng đi xuống xe theo, bởi vì lão đại đã dặn dò anh ta nhất định phải lái xe đưa cô Đường trở về nhà an toàn.

Bây giờ đi được nửa đường thì lại ném người ta ở trên đường, hình như cũng không thích hợp.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của người ở phía trước có vẻ chính trực, không giống như là người xấu, hơn nữa giống như là quân nhân, cho nên tài xế hơi do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu đồng ý rồi liền trở lại trên xe.

Hàn Nhã Thanh trực tiếp đi tới trước mặt của Đường Lăng, nhìn anh, chờ anh mở miệng trước.

“Em chắc chắn là anh đang chờ em à.” Ánh mắt của Đường Lăng nhìn về phía cô, không nhịn được cười, cô nhóc này quả nhiên là thông minh. À không, là quá thông minh.

Lúc đầu anh muốn lợi dụng vụ án này để cô trở về, ít nhất cũng có thể để cô ở lại hai ba ngày, nhưng mà có làm thế nào anh cũng không nghĩ tới bây giờ chỉ mới có nửa ngày thôi mà chuyện này đã giải quyết được rồi, hơn nữa còn có một kết quả vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.

Cô nhóc này thật sự rất giỏi trong việc phá án.

Đường Lăng liền nhớ đến vụ án hiện tại của ba anh, nghe nói mấy ngày nay ba anh đang gấp đến độ tóc sắp bạc trắng, nhưng mà lại không có một chút phát hiện nào cả.

Nếu như để cho cô đi xử lý, không biết là có thể phá án được trong thời gian bao lâu.

Đương nhiên Đường Lăng biết được bản án mà ba mình đã nhận còn khó hơn rất nhiều so với vụ án buôn người này, với lại nó cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.

Đương nhiên ở trên địa bàn của anh, anh chắc chắn sẽ không để cho cô gặp nguy hiểm.

Có điều là bây giờ cô vẫn còn chưa nhận tổ quy tông, cho nên trong lúc nhất thời anh cũng không tiện mở miệng.

“Nếu không thì anh đứng đây để làm cái gì chứ, tắm nắng hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn anh một chút, hiếm khi nói đùa.

Hàn Nhã Thanh biết lúc này Đường Lăng là đứng đây để đợi cô, chắc chắn là đã biết thân phận của cô, hơn nữa Dương Tầm Chiêu vốn dĩ cũng đã biết thân phận này của cô, Đường Lăng cũng không thể nào không biết được.

Ngược lại cô lại có cảm giác chuyện lần này giống như là sự sắp xếp của Đường Lăng.

“Lên xe không?” Khóe môi của Đường Lăng ngừng cong lên, cái câu lên xe không này không phải là mệnh lệnh, mà là hỏi ý kiến, hỏi xem cô có muốn lên xe hay không.

Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa, trực tiếp bước lên xe.

“Không sợ tôi bán em đi à?” Đường Lăng nhìn cô dứt khoát bước lên xe như vậy, trong lòng cũng vui, bởi vì điều này nói rõ cô tin tưởng anh.

“Anh là Đường Lăng đó à?” Hàn Nhã Thanh trực tiếp lườm anh một cái, người này quả thật là Đường Lăng đó ư, có chút không giống.

Đừng nói là một tên giả mạo giống với Đường Lăng.

Đương nhiên sở dĩ Hàn Nhã Thanh bước lên xe không hề do dự là do cô muốn biết rốt cuộc Đường Lăng muốn làm cái gì.

Nếu như chuyện này thật sự là do Đường Lăng đã sắp xếp, như vậy thì Đường Lăng chính là cố ý để cô trở về, cố ý để cô trở về lại, cố ý đợi cô ở đây, chuyện này có chút kỳ lạ.

Đường Lăng ngẩn người, cười khẽ một tiếng, sau đó cực kỳ nghiêm túc mà trả lời một câu: “Không thể giả được.”

Hàn Nhã Thanh lại nhìn anh ta lần nữa, cũng không nói tiếp cái gì.

Đường Lăng bước lên xe, sau đó trực tiếp lái xe đi về phía trước, Hàn Nhã Thanh nhìn ra đó là phương hướng đi về thôn Minh Hồ.

Cho nên Đường Lăng đây là muốn đưa cô đến thôn Minh Hồ?

Con ngươi của Hàn Nhã Thanh lóe lên một chút, tại sao Đường Lăng lại đưa cô đi đến thôn Minh Hồ?

Có phải là Đường Lăng biết cái gì đó hay không?

Nhưng mà Hàn Nhã Thanh lại không hỏi, bởi vì cô biết tiếp theo đây Đường Lăng sẽ nói cho cô biết.

Đường Lăng nhìn thấy cô vẫn không mở miệng nói chuyện, lông mày hơi cau lại, cô nhóc này thật là có thể nhịn được.

Bởi vì thôn Minh Hồ đã phát triển thành một thôn du lịch, cho nên con đường cũng đã được tu sửa rất tốt, tốc độ lái xe của Đường Lăng nhanh, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau thì đã đến nơi.

Đường Lăng dừng xe ở bên ngoài một cái sân, vị trí của căn nhà kia đã bị lệch, trông có vẻ rất cũ nát, xem ra đã lâu rồi không có người ở.

Đường Lăng bước xuống xe, sau đó mở cửa xe ra cho Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh nhìn anh một cái, sau đó cũng bước xuống xe.

“Đi vào xem đi.” Đường Lăng chỉ chỉ vào cái sân ở trước mặt: “Chủ nhân của căn nhà này họ lý, có điều bây giờ cũng không còn ai nữa, đã chết hết rồi.”

Trong lòng của Hàn Nhã Thanh đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhưng mà lại có chút không thể tin được, tại sao Đường Lăng lại biết những chuyện này nữa, tại sao lại còn mang cô đến đây?

Trước kia mẹ của cô cũng chỉ nhắc với cô chuyện của thôn Minh Hồ có một lần, lúc đó mẹ của cô là vì bảo vệ cho cô, vì để cho cô đồng ý cải trang thành dáng vẻ xấu xí, cho nên mới nói vài chuyện cũ cho cô biết.

Sau đó mẹ của cô cũng không nhắc tới nữa, cô biết đối với mẹ mà nói, đó là đau khổ và thương tâm.

Từ trước đến nay mẹ của cô cũng không dẫn cô trở lại, cho nên đây được coi như là lần đầu tiên mà cô đến đây.

Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm giác chân của mình hơi nặng, lúc di chuyển thì có chút tốn sức, nhưng mà cô vẫn bước lên phía trước, đẩy cánh cửa cũ nát ra, bước vào trong.

Ở trong sân một mảnh lộn xộn, khắp nơi đều là tro bụi, hiển nhiên là nhiều năm rồi không có ai ở hết.

“Mười mấy năm trước hai vợ chồng này đã qua đời rồi, cái sân này là do tôi đã cho người giữ lại.” Đường Lăng nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi mở miệng nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!