CHƯƠNG 307: CẬU BA DƯƠNG, CHÚNG TA CÒN CÓ THỂ XẤU BỤNG HƠN MỘT CHÚT NỮA KHÔNG? (3)
Dương Tầm Chiêu ngẩn người, đột nhiên bật cười, đó là tiếng cười phát ra từ trong tim, hiện tại, câu trả lời của cô đã khiến anh rất hài lòng.
Câu trả lời của cô nghe giống như mắng anh, nhưng lại đủ để chứng minh rằng, cô không muốn anh chết, không muốn anh xảy ra chuyện.
“Anh chỉ muốn gây họa em, cả một đời!” Anh lại ôm cô vào lòng, dựa bên tai cô, chậm rãi nói nhỏ, giờ phút này, trong giọng nói của anh mơ hồ mang theo vài phần ý cười, loại nụ cười thỏa mãn.
Có một lời tỏ tình gọi là lời tỏ tình của cậu ba Dương.
Chỉ tiếc, Hàn Nhã Thanh không hiểu, ít nhất là bây giờ không hiểu.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, đôi mắt lóe lên, tại sao? Tại sao anh lại tai họa cô cả đời, cô và anh có thù gì sao?
Kiếp trước cô đào mộ tổ của nhà anh sao?
Hừ, anh muốn tai họa cô cả một đời, cũng phải xem có cơ hội như vậy mới được.
Chờ khi bọn họ ly hôn theo thỏa thuận, cô sẽ mang hai bảo bối rời đi, cách anh thật xa, đến lúc đó, anh thích tai họa ai thì tai họa người đó đi, dù sao tai họa cũng không đến chỗ cô.
Lần trước cô bị anh ép buộc lấy chứng nhận, bị anh lừa, cô cam đoan sẽ không có lần sau.
Hàn Nhã Thanh lần nữa đem chăn mền bọc lấy người, định không quan tâm đến anh nữa, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Dương Tầm Chiêu lại thật sự không muốn tiếp tục giày vò, chỉ nắm tay cô ôm ngang hông, chưa hề buông lỏng.
Lúc đầu, Hàn Nhã Thanh cảm giác có chút không quen, cô thử di chuyển mấy lần, nhưng sau đó phát hiện anh lại ôm chặt hơn, cuối cùng cô chỉ có thể chọn cách từ bỏ, anh thích ôm thì để anh ôm, dù sao chỉ cần anh không làm loạn lên là được.
Một đêm này, Hàn Nhã Thanh ngủ rất say.
Ngày hôm sau, điện thoại di động để bên giường của Dương Tầm Chiêu vang lên, anh mở to mắt nhìn Hàn Nhã Thanh một chút, thấy Hàn Nhã Thanh vẫn chưa tỉnh, anh nhanh chóng cầm điện thoại, vốn định cúp máy, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại, anh suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nghe máy.
Bây giờ anh đã hoàn toàn không còn muốn Dương thị, nếu đã không muốn Dương thị thì công ty của anh chắc chắn phải quản lý tốt, nếu không anh lấy cái gì để nuôi bà xã?
“Tổng giám đốc, ngài nên tới đây một chuyến, có rất nhiều chuyện lớn trong công ty cần ngài xử lý, bây giờ phó giám đốc Tịch đã chuyển nhượng tất cả cổ phẩn của anh ta, hơn nữa phó giám đốc Tịch vẫn không lộ diện, nếu ngài không tới, tôi thật sự không chống đỡ nổi!” Thư ký Lý gấp gáp đến phát khóc, tình huống thế này xưa nay chưa từng phát sinh, đây là tổng giám đốc của anh ta sao?
“Ừm, tôi biết rồi!” Dương Tầm Chiêu thấp giọng trả lời một câu, vì nuôi bà xã, anh phải cố gắng làm việc thật tốt mới được.
Vậy nên, anh quyết định phải xử lý chuyện của công ty một chút, nhưng anh quyết định đưa cô cùng đi, miễn cho lúc anh không ở đây, cô vụng trộm làm điều gì đó.
Thỏa thuận mới này được ký bằng một cây bút đặc thù do anh chuẩn bị, những chữ kia một tháng mới có thể biến mất, nên anh phải đảm bảo trong một tháng này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cậu ba Dương cảm thấy bây giờ cách tốt nhất chính là để cô luôn luôn ở bên cạnh anh, chỉ cần cô không rời khỏi tầm mắt của anh thì cô sẽ không có cơ hội làm những chuyện khác.
Khóe môi cậu ba Dương chậm rãi cong lên, sau đó hơi nghiêng người, hôn Hàn Nhã Thanh lúc này vẫn đang ở trong ngực anh.
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh đang ngủ say, bị anh quấy rối như vậy, lông mày theo bản năng nhíu lên, nhưng đôi mắt vẫn không mở ra, chỉ theo bản năng phản ứng giơ thay lên, hung hăng chụp về phía anh.
Cậu ba Dương hoàn toàn không ngờ lúc Hàn Nhã Thanh nửa tỉnh nửa mê sẽ phản ứng theo bản năng ra tay đánh người, vậy nên anh hoàn toàn không phòng bị chút nào.
Sau đó một cái tát của Hàn Nhã Thanh trực tiếp đập vào gáy cậu ba Dương, trong lúc nhất thời, cậu ba Dương chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, anh cảm thấy có lẽ đã bị cô đập đến mức chấn động não.
Cậu ba Dương làm thế nào cũng không ngờ, anh trộm một cái hôn mà lại bị đánh đến mức chận động não!
Một giây sau, Hàn Nhã Thanh đột nhiên mở mắt, nhìn Dương Tầm Chiêu đang ôm lấy cái gáy trừng mắt nhìn cô, âm thầm hít sâu một hơi.
Vừa rồi cô đánh anh sao?
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, ai bảo anh hôn trộm cô nhân lúc cô đang ngủ?
Đột nhiên cô phát hiện ra, tính cảnh giác của cô đã thấp đi, vừa rồi phản ứng đầu tiên của cô không phải là tỉnh dậy sao?
Vì sao không phải cô tỉnh dậy trước tiên?
Nhưng xem ra phản ứng bản năng của cô vẫn còn, chỉ là nhìn bộ dáng này, hình như cô ra tay hơi nặng.
“Anh không sao chứ?” Thấy anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cũng không nói chuyện, Hàn Nhã Thanh thật sự có chút lo lằng, cô sẽ không đánh anh thành tên ngốc rồi chứ?
Mặc dù cô là phụ nữ, nhưng những kỹ năng tấn công này đều đã được luyện tập, cô biết sức mạnh của một chưởng kia.
“Em nói thử xem?” Dương Tầm Chiêu hung hăng trợn mắt nhìn cô một chút, có phải cô muốn mưu sát chồng không?
Cô ra tay còn có thể hung ác hơn một chút nữa không?
Nếu hung ác thêm một chút, rất có thể sẽ đánh chết anh.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, cười cười, mặc dù lúc này có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn cười lễ phép với anh, nhưng đối diện với ánh mắt của anh, cô phát hiện làm thế nào cũng không thể giả vờ lễ phép, vậy nên cuối cùng chỉ còn lại sự lúng túng.
“Nếu không, em để anh đánh lại?” Hàn Nhã Thanh thấy bộ dạng giống như thề không bỏ qua của anh, nghĩ cô đánh cũng đã đánh rồi, cũng không thể thu hồi trở lại, nếu anh thật sự không bỏ qua, cô chỉ có thể để anh trả lại một cái tát.
Nghe thấy cô nói câu này, cậu ba Dương vừa tức giận, vừa buồn cười, người phụ nữ này rốt cuộc trong đầu suốt ngày cứ suy nghĩ cái gì vậy?
Để anh đánh trả cô một cái tát? Đây thật sự là suy nghĩ của cô.
Cô nghĩ đến nhưng anh cũng không nỡ đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!