CHƯƠNG 287: KẾ SÁCH VẸN TOÀN CỦA CẬU BA DƯƠNG, VÌ VỢ MÀ LIỀU MẠNG (3)
“Không được, tuyệt đối không được.” Hàn Nhã Thanh nghe xong, hết sức lo lắng, cuống quýt ôm bản thỏa thuận trong tay vào trong ngực mình, giữ thật chặt, sợ bị anh đoạt mất. Tất nhiên, lúc này Hàn Nhã Thanh đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi nụ hôn lúc trước của cậu ba Dương, hơn nữa còn là ảnh hưởng không nhỏ. Nếu bình thường gặp phải tình huống này, cô căn bản sẽ bơ đi, không thèm để ý, cách giải quyết lạnh lùng nhất là không thèm quan tâm.
Thấy cô phản ứng như vậy, cậu ba Dương nhếch môi, anh đã từng nghĩ cô sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ cô lại phản ứng quyết liệt như vậy. Nhưng tất nhiên anh tự hiểu, phản ứng lúc này của cô chắc chắn dễ đối phó hơn nhiều sự tỉnh táo bình thường khiến người ta sợ hãi.
“Dù sao quy tắc đã bị vi phạm rồi nên bản thỏa thuận này đã sớm không còn ý nghĩa nữa.” Cho nên, anh quyết định tiếp tục dụ dỗ đến cùng.
“Sao lại không có ý nghĩa chứ? Dù quy tắc khác đã bị phá, nhưng ít nhất vẫn còn có một điều không thể thay đổi.” Hàn Nhã Thanh nhếch môi, cây ngay không sợ chết đứng đáp lại.
“Điều nào thế?” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu híp lại, nhìn có vẻ trở nên nguy hiểm.
Nhưng, giờ đây Hàn Nhã Thanh không phải Hàn Nhã Thanh bình thường, cô cũng không nhìn mặt mà nói chuyện như bình thường, nên cũng không ý thức được sự nguy hiểm của anh vào lúc này: “Chính là thời hạn một năm chắc chắn không thể thay đổi.” Hàn Nhã Thanh dứt khoát, thẳng thắn nói.
Lúc này anh chỉ có thể hận nghiến răng nghiến lợi, cô luôn nhớ mãi không quên điểm này, nên mới bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến việc rời đi.
“Cho nên, bản thỏa thuận chắc chắn không thể hủy được.” Hàn Nhã Thanh còn cực kì nghiêm túc bổ sung một câu, trong lúc nói chuyện còn hết sức cẩn thận thu bản thỏa thuận lại, định đem bản thỏa thuận giấu đi. Nhưng khi tay cô với đến dép bông thì lại ngừng lại, sau đó liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, vẻ mặt rõ ràng có ý đề phòng.
Nhìn biểu hiện của cô thì rõ ràng là Dương Tầm Chiêu đang ở đây nhìn nên cô không thể giấu, muốn giấu cũng phải chờ sau khi anh rời đi đã. Nếu cô mang giấu khi anh còn ở ngay trước mặt thì cũng coi như vô dụng, chẳng bằng không giấu.
Nhìn cô như vậy, anh tức đến mức sắp thổ huyết, nhưng anh không thể tức giận đối với cô: “Hay là, chúng ta ký lại một bản thỏa thuận khác nhé.”
Anh thử thay đổi cách thức, may mà anh đã chuẩn bị trước, tối nay anh nhất định phải giải quyết xong việc này.
“Hở?” Hàn Nhã Thanh ngẩn người, cô nhìn anh, ánh mắt có vẻ hơi hoài nghi: “Ký lại bản khác hả? Tại sao phải ký lại? Em cảm thấy bản thỏa thuận này rất tốt rồi.”
Dương Tầm Chiêu cảm thấy bực bội, tốt với cô nhưng dâu có tốt với anh chứ, rất không tốt: “Chúng ta hãy ký một bản khác tốt hơn nhé.”
Anh cố gắng nén giận. Anh biết lúc này mình không thể tức giận, chẳng những không thể tức giận mà anh còn phải mỉm cười, giọng điệu cũng hết sức dịu dàng.
“Còn có tốt hơn sao? Em không tin.” Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, dường như có vẻ không tin, nhưng lời nói lại có vẻ buông lỏng hơn.
“Tất nhiên là có rồi, chúng ta ký một bản thỏa thuận em muốn gì được đó.” Anh chớp lấy cơ hội, liên tục gật đầu.
Phải nói rằng anh dụ dỗ từ nãy đến giờ không phải để tốn công vô ích. Nếu đúng như anh nói, Hàn Nhã Thanh muốn làm gì thì làm đó, vậy bản thỏa thuận này không cần thiết nữa rồi.
Nếu bình thường Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ không mắc mưu của anh, nhưng mà: “Thật sao? Anh sẽ không lừa em chứ?” Muốn làm gì thì làm, lời này thật có sức cám dỗ. Lúc này cô không phải Hàn Nhã Thanh tỉnh táo cơ trí bình thường, dù cô chưa hoàn toàn say, nhưng rõ ràng đầu óc không còn minh mẫn như trước nữa.
“Em cảm thấy anh giống như đang lừa em sao?” Cậu ba Dương nhìn cô cười khẽ, vẻ mặt dịu dàng.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, quan sát một lúc lâu, sau đó rất nghiêm túc nói ra: “Giống.”
Cậu ba Dương nổi đóa, cô giờ đã mơ màng rồi mà vẫn còn hoài nghi anh sao? Vậy khi cô tỉnh táo thì còn phòng bị anh thế nào? Rốt cuộc trong lòng cô anh là loại người gì nhỉ? Giờ đây, anh cảm thấy mình cũng sắp bị cô làm cho tức chết rồi. Anh mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy giấy bút mới đặt ở trong đó ra, đặt trước mặt Hàn Nhã Thanh: “Anh đưa em giấy bút, em muốn viết sao thì cứ viết đi, giờ chắc em yên tâm rồi nhỉ.”
Lúc này, sở dĩ cậu ba Dương hào phóng, đưa bút cho Hàn Nhã Thanh để cô tùy ý viết như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân. Đây là một chiếc bút đặc biệt, nếu dùng bút này viết chữ, lâu nhất cũng chỉ có thể lưu được trong thời gian một tháng, sau một tháng tất cả những chữ đã viết đều sẽ biến mất. Cái này vốn là đồ chơi do Mộng Nhược Đình làm đặt ở phòng sách, không ngờ hôm nay lại có thể phát huy tác dụng lớn.
Hàn Nhã Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm giấy bút mà cậu ba Dương đặt trước mặt mình, nhất thời không nói gì.
Cậu ba Dương âm thầm nín thở, cô ấy sẽ không phát hiện có vấn đề không bình thường chứ. Nhưng bút này nhìn bề ngoài hoàn toàn bình thường, lúc Mộng Nhược Đình lấy ra, anh cũng không hề phát hiện. Giờ đây, dù sao cô cũng đã hơi say, có chút mơ hồ, nên chắc là sẽ không phát hiện được đâu nhỉ, tuy vậy anh vẫn không khỏi cảm thấy hồi hộp.
“Thật muốn viết thế nào thì viết sao?” Nhưng đúng lúc này, Hàn Nhã Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh mỉm cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!