“Anh năm, lên đi.” Tiểu Thất chủ động tránh ra, đổi chỗ cho cậu năm Tào lên.
Tiểu Thất cảm thấy mình hơi sợ Hàn Nhã Thanh, sợ bị treo lên đánh.
Sự thật đã chứng minh, bạn học Tiểu Thất của chúng ta cực kỳ biết nhìn xa trông rộng!
Dương Tầm Chiêu dẫn Hàn Nhã Thanh đến trước máy mạt chược, để cô ngồi vào chỗ của mình.
Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không có cơ hội từ chối.
Nếu đã không thể từ chối thì Hàn Nhã Thanh chỉ có thể ngồi xuống, nghĩ rằng dù sao tiền cũng không phải là của mình nên cô ấy không quan tâm tuy nhiên cũng không thể để lộ sự sắc bén của mình trước mặt Dương Tầm Chiêu được.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh đánh rất qua loa đại khái, chính xác mà nói thì đây là một ván bài rất tệ lậu, liên tục thua, liên tục bỏ tiền ra.
“Chị ba, chị đúng là chị ba tốt của em.” Tịch Xuyên vui mừng tươi cười, bình thường khi chơi mạt chược với anh ba, anh ta chưa bao giờ thắng trận nào cả nên vẫn là chị ba tốt hơn.
Đường Lăng nhìn Hàn Nhã Thanh, nở nụ cười đầy hàm ý sâu xa, anh ta có thể nhận ra thực chất cô đang cố ý thua.
Kỳ thật cô thua cũng rất kỹ thuật, có thể đảm bảo ván nào cũng thua, ván nào cũng phải xòe tiền ra không phải là chuyện dễ.
“Nếu thua thì tối nay chúng ta sẽ động phòng lại.” Dương Tầm Chiêu nhận ra cô chỉ chơi cho có chứ không chú tâm nên đột nhiên ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ, trong giọng nói lộ rõ sự mờ ám.
Dĩ nhiên là anh không cần mấy đồng bạc lẻ này nhưng anh không muốn để cho cô tiếp tục giả bộ trước mặt mình.
Nghe thấy anh nói vậy Hàn Nhã Thanh liền sững sờ, theo bản năng muốn quay lại nhìn anh nhưng bởi vì lúc này anh đang dựa sát vào cô nên cô vừa mới xoay lại thì môi đã chạm vào mặt anh.
Cơ thể của Hàn Nhã Thanh lại càng căng cứng, thầm thở ra một hơi rồi chậm rãi quay lại, không dám động đậy lung tung.
Cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô, Dương Tầm Chiêu hơi giật mình nhưng khóe môi của anh đã chậm rãi nhếch lên, cảm giác này đúng là không tồi.
Bị anh ôm như vậy, cô quả thật có chút không quen, mà những lời anh vừa nói cứ mãi quẩn quanh trong đầu khiến cô bị nhiễu loạn, tuy nhiên giờ phút này cô cũng không đoán được dụng ý của anh, cho nên vẫn tiếp tục đánh không nghiêm túc, liên tục thua thêm mấy ván nữa.
“Xem ra, em cũng đang rất mong chờ đêm động phòng của chúng ta nhỉ, yên tâm đi, tối nay anh sẽ không khiến cho em phải thất vọng đâu.” Dương Tầm Chiêu dí sát môi mình lên tai cô và lẳng lặng phả một làn hơi nóng bỏng vào đó.
Hàn Nhã Thanh thầm hít sâu một hơi, nghe ra thì hình như anh không phải đang nói đùa, hơn nữa, cô biết từ trước đến nay anh là kẻ nói được làm được, nếu cô còn thua nữa thì tối này chỉ sợ là chạy không thoát rồi.
Xem ra ván sau phải nghiêm túc đánh mới được, phải thắng nhưng cũng không được thắng quá lộ liễu.
Liền sau đó, Hàn Nhã Thanh đúng thật là đã bị kích động, với năng lực của cô muốn thông qua động tác, phản ứng cùng với sự biến hóa trên nét mặt dù là nhỏ nhất của bọn họ cũng khong hẳn là khó.
Cho nên cô muốn thắng dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua, Hàn Nhã Thanh thấy chỉ thắng một người thì không được tử tế cho lắm nên cô thắng luân phiên mỗi người một lần, ngay cả đại ca Đường cũng không buông tha.
Dương Tầm Chiêu vốn dĩ là mọt người sắc sảo, so có thể không nhìn ra tâm tư của cô, anh biết cô không muốn động phòng cùng anh nên mới nghiêm túc thắng tiền, khiến trong lòng anh có chút buồn bực.
Nhưng không thể không bội phục năng lực của cô, người phụ nữ này đúng là lợi hại, cô hiển nhiên có thể tính chuẩn xác bài trên tay từng người.
Đại ca Đường liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, trong mắt ẩn giấu ánh nhìn kinh ngạc, cô nhóc này đúng là rất tinh tường, ngay cả bài của anh ta cũng tính ra được.
Nhưng không ai phát hiện ra ẩn sâu bên dưới sự kinh ngạc ấy còn có một tia cưng chiều.
“Chị ba, chị cũng quá lợi hại đi chứ, tụi em đều bị chị giết sạch rồi.” Cậu năm Tào lại càng kinh ngạc hơn.
Cậu năm Tào nhìn Dương Tầm Chiêu cười cười, sau đó đột nhiên chuyển hướng Hàn Nhã Thanh hỏi: “Chị ba, chị có yêu anh ba không?”
Cậu năm Tào này rõ ràng là đang muốn kiếm chuyện đây mà!
“Hả?” Hàn Nhã Thanh ngẩn người rồi lập tức lườm cậu năm Tào, anh chàng này bị đứt dây thần kinh nào rồi mà lại hỏi một câu như vậy trước mặt mọi người chứ?
Về vấn đề hôn nhân giữa cô và Dương Tầm Chiêu thì cậu năm Tào có lẽ là người hiểu rõ nhất và nếu anh ta đã rõ nguồn cơn thì cớ làm sao anh ta còn hỏi cô hỏi ấy ở một nơi như vậy chứ?
Hôm nay cậu năm Tào rất kỳ quái, kỳ quái đến mức khiến cô phải hoài nghi liệu có phải anh ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?
Không, nói một cách chính xác thì phải là có phải bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì của cô rồi không?
Vừa nãy cô đang định thử cậu năm Tào, thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên đến nếu không có khi cô cũng đã phát hiện ra gì đó rồi.
Và hiển nhiên là Hàn Nhã Thanh không thể tự mình làm rõ những thắc mắc ấy.
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu khi nhìn Hàn Nhã Thanh chợt lóe lên, trong ánh mắt ẩn chứa tia khác lạ.
Liệu cô sẽ trả lời câu hỏi mà Tào Du hỏi cô thế nào đây?
“Hả, như vậy là sao? Chị ba chẳng lẽ không yêu anh ba?” Thế nhưng cậu năm Tào lại cố ý giật mình hét lớn, đương nhiên cũng là cố ý làm ầm ĩ, nếu người ta đã đặt câu hỏi thì dĩ nhiên là không thể im lặng như vậy được.
Vừa rồi nhìn sang, dường như anh ta có thấy vẻ mặt anh ba đang chờ mong nên nhất định là rất muốn biết câu trả lời của chị ba.
Tịch Xuyên lúc này đây cũng chẳng nói gì, có điều cũng huýt lên một tiếng sáo, hiển nhiên cũng là một người thích náo nhiệt không dễ gì bỏ qua những cuộc vui.
Hàn Nhã Thanh vẫn không trả lời mà chỉ cười mỉm ra vẻ lịch sự, câu hỏi kiểu đó sao có thể bảo cô trả lời chứ?
Cho nên cô đành phải im lặng.
Thấy cô vẫn không chịu nói gì mà chỉ lảng tránh vấn đề, sắc mắt Dương Tầm Chiêu liền sa sầm, bàn tay đang ôm eo cô của anh đã siết chặt hơn.
Câu hỏi ấy khó trả lời như vậy sao?
“Chị ba cười như vậy là ý gì, rốt cuộc chị có yêu anh ba không?” Cậu năm Tào rõ ràng là không muốn bỏ qua cho cô, cứ hỏi mãi câu ấy, quả nhiên hôm nay không lấy được đáp án không được.
“Chồng của tôi thì tôi phải yêu chứ.” Hàn Nhã Thanh bị ép đến đường cùng, trong trường hợp này cô sao có thể nói là không yêu đây, dù sao hai người cũng là vợ chồng, còn những người này đều là bạn bè của Dương Tầm Chiêu, kiểu gì cũng phải quan tâm đến thể diện của anh ấy chứ.
Mà cô cũng cảm nhận được bàn tay đang ôm eo cô của Dương Tầm Chiêu đang siết ngày càng chặt hơn và có cảm giác nếu mình không trả lời, nói không chừng Dương Tầm Chiêu sẽ siết chết cô.
Nghe cô nói vậy, Dương Tầm Chiêu khẽ giật mình, sắc mặt vốn dĩ đang sa sầm đã dịu hơn đôi chút và dường như anh còn hơi nhoẻn miệng cười nữa.
Cậu năm Tào kinh ngạc, nhìn Dương Tầm Chiêu, anh ba sẽ không tin thật đấy chứ, mấy lời vừa rồi của chị ba sao có thể tin được.