CHƯƠNG 213: CẬU BA DƯƠNG LỢI HẠI (1)
Dương Tầm Chiêu cũng không hỏi rốt cuộc là Đường Lăng đã mượn người của ai, anh sẽ không để cho anh cả khó xử, mà giờ phút này anh càng muốn biết chuyện ở trung tâm thương mại hơn.
Đôi mắt của Đường Lăng khẽ đảo, nhìn về phía anh, cười cười: “Không phải.”
Chuyện gì nên làm thì anh sẽ làm, chuyện gì nên giúp giấu đi thì anh chắc chắn sẽ giúp giấu đi, nhưng mà anh không thể lừa gạt anh em của mình, người kia là mình đã đưa đến cửa, cho nên cũng thật sự không thể trách được anh.
Dương Tầm Chiêu cũng cười: “Nói như vậy thì anh ta ở thành phố A, mà trước mắt là ở trung tâm thương mại Ngân Long.”
Lời nói này của anh không phải là nghi vấn, mà là hoàn toàn khẳng định.
“Anh ta” trong lời nói của Dương Tầm Chiêu là đang chỉ ai, trong lòng của hai người bọn họ đều biết rõ.
Khóe môi của Đường Lăng hơi cong lên, không nói gì cả, giữ im lặng, nhưng mà trầm mặc có đôi khi chẳng khác nào là ngầm thừa nhận.
Dương Tầm Chiêu là người khôn khéo cỡ nào, sao anh có thể không rõ được: “Được, em sẽ để cho anh ta vào được mà ra không được.”
Người kia vậy mà lại tự đưa mình đến cửa, vậy thì không thể trách anh được!
Bắt được người đàn ông ở sau lưng của Hàn Nhã Thanh, anh muốn chứng cứ gì thì liền có cái đó!
Hai người đàn ông liếc nhau một cái, nhìn nhau rồi cười một tiếng, quả nhiên không phải là người một nhà thì không thể vào cùng một cửa, hai người này đều là hồ ly xấu bụng như nhau.
Dương Tầm Chiêu lập tức nói chuyện điện thoại, không hề có ý che giấu ở trước mặt của Đường Lăng.
“Kiểm tra danh sách tất cả hành khách trên tất cả chuyến bay từ quốc gia M đến thành phố A sau khi tôi kết hôn với Hàn Nhã Thanh.” Điện thoại di động vừa được kết nối, giọng nói của Dương Tầm Chiêu lạnh lùng và trầm tĩnh, nhưng mà lại có loại bá đạo và quyết đoán có thể khiến cho người ta không dám chống lại.
Anh và Hàn Nhã Thanh vừa mới kết hôn không bao lâu, anh rất chắc chắn trước khi sự việc ở cục cảnh sát xảy ra thì người đàn ông kia chắc chắn cũng chưa biết được chuyện kết hôn của anh với Hàn Nhã Thanh, nếu không thì người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không thể đồng ý để cô ra mặt xử lý vụ án đó.
Chắc chắn là lúc đó anh ta không ở thành phố A, cho nên chỉ có thể đến đây trong khoảng thời gian này.
“Điểm cần lưu ý là đàn ông họ Đường.” Lúc trước ở trong cục cảnh sát, người phụ nữ kia dùng chính là họ Đường, anh vốn đã nghi ngờ dùng họ của anh cả, nhưng mà anh cả lại nói không phải là người của anh, nhưng mà họ Đường vẫn là điểm mấu chốt như cũ.
Lúc Dương Tầm Chiêu nói lời này, mắt anh nhìn về phía Đường Lăng, thấy đầu lông mày của Đường Lăng hơi nhướng lên, Dương Tầm Chiêu biết là mình đã đoán đúng được tám chín phần rồi.
“Độ tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm.” Anh nhớ là Hàn Nhã Thanh đã từng nhận một cuộc điện thoại, cô gọi người trong điện thoại là học trưởng, nếu như anh đoán không sai thì chắc chắn là người đàn ông đó.
Nếu như là học trưởng, vậy thì chắc lớn hơn so với Hàn Nhã Thanh, đương nhiên là tuổi cũng không quá lớn, bởi vì lúc đó Hàn Nhã Thanh trò chuyện cùng với anh ta cũng không phải là loại kính trọng câu nệ, mà là mang theo vài phần tùy ý và thân thiết.
“Trầm ổn, tỉnh táo, nhạy bén, tính cảnh giác cực kỳ cao, độ phân biệt hẳn là rất cao.” Dương Tầm Chiêu dựa vào suy nghĩ của mình mà miêu tả những đặc điểm mà người kia có thể có.
Lúc nói những lời này, mắt của Dương Tầm Chiêu vẫn nhìn về phía Đường Lăng, mặc dù biểu hiện của Đường Lăng không có bất kỳ phản ứng nào bất thường, nhưng mà Dương Tầm Chiêu biết mình đã đoán đúng.
“Hãy xem video giám sát ở lầu bốn và lầu năm của trung tâm thương mại Ngân Long vào khoảng một giờ chiều nay.” Anh cũng ở đó vào thời điểm đó, mà anh đi xuống từ lầu ba, cũng không phát hiện ra bất cứ người nào khả nghi, cho nên lúc đó chắc chắn người đàn ông kia ở lầu bốn hoặc là lầu năm.
“Trong video giám sát chắc là không thể nhìn thấy được người đàn ông kia, kiểm tra hết tất cả những người phụ nữ đã đi đến lầu bốn và lầu năm trong khoảng thời gian đó, xem thử xem có gặp được một người nào như vậy hay không, hoặc là tra hỏi một chút xem có người nào chụp được ảnh chụp hay không.”
Dương Tầm Chiêu biết một người giống như vậy, cho dù là ở đâu thì chắc chắn cũng sẽ nhận được sự thu hút của người khác, bình thường anh ta có thể cố gắng che giấu, nhưng mà lúc đó Hàn Nhã Thanh lại ở phía dưới.
Anh ta đã có thể vì Hàn Nhã Thanh mà cố tình chạy đến thành phố A, hơn nữa còn cố tình ép chuyện kia xuống, đủ để chứng minh anh ta có ý đồ xấu đối với Hàn Nhã Thanh.
Anh ta đã thích Hàn Nhã Thanh, vậy thì lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không cố gắng che giấu mình, ngược lại sẽ bộc lộ góc cạnh của mình theo bản năng.
Một người giống như anh ta đứng ở chỗ đó rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của mấy cô gái nhỏ, cho nên không thể loại trừ khả năng mấy cô gái mê trai đẹp sẽ lén lút chụp ảnh của anh ta.
“Điều tra hai chuyện này cùng một lúc, một khi phát hiện có tin tức gì có tác dụng thì phải tìm hiểu cả hai nơi.”
“Đồng thời để cho mọi người để mắt đến tất cả các con đường giao thông, một khi phát hiện có người nào khả nghi thì phải báo ngay cho tôi.” Dương Tầm Chiêu suy nghĩ rất chu toàn, sắp xếp rất chu đáo kỹ lưỡng.
Cùng lúc với tìm thì còn phải chặn.
“Đồng thời cũng phải quan sát tất cả sân bay quốc tế.” Đề phòng vạn nhất, anh đều phải nghiêm túc quan sát sân bay quốc tế.
Đường Lăng nhìn về phía anh, trong đôi mắt vốn lạnh lùng bỗng nhiên lại xảy ra thay đổi, từ trước đến nay anh ta đều biết Dương Tầm Chiêu rất lợi hại, nhưng mà giờ phút này vẫn cảm thấy hơi chấn động.
Lúc này, Dương Tầm Chiêu có tâm lý phán đoán chính xác, khả năng trinh sát cực kỳ hoàn mỹ, giăng lưới tuyệt vời, người đã trải qua tầng tầng lớp lớp huấn luyện nghiêm ngặt như anh ta cũng không thể không bội phục.
Cho dù là không thể tìm ra người kia ở thành phố A, vậy thì tuyệt đối cũng sẽ bịt kín hết tất cả con đường rời khỏi của người kia.
Anh ta cảm giác là cho dù Hàn Nhã Thanh là chuyên gia tội phạm tâm lý không ai sánh bằng, chưa hẳn là đối thủ của Dương Tầm Chiêu.
Giờ phút này, Đường Lăng rõ ràng nhận thức được một chuyện lúc trước, nếu không phải bởi vì Hàn Nhã Thanh, anh ta căn bản cũng không có khả năng chiếm thế thượng phong đơn giản như vậy, căn bản cũng không có khả năng trả thù được Dương Tầm Chiêu.
Sau khi Dương Tầm Chiêu dặn dò hết tất cả thì cúp điện thoại.
“Rung động rồi à?” Đường Lăng nhìn anh, cười cười, hiếm khi nhiều chuyện một lần.
Nếu như không phải để ý, thì cũng không cần phải phí hết tâm tư, gióng trống khua chiên như vậy.
Dương Tầm Chiêu ngẩn người, con ngươi dường như chợt lóe lên một chút, lập tức nhanh chóng trả lời: “Nói là rung động thì cũng không đến nỗi, em cũng chỉ muốn xác nhận xem cô ấy có phải là người phụ nữ năm năm trước hay không thôi.”
“Sau đó thì sao?” Đường Lăng cười cực kỳ mờ ám.
“Sau đó thì tính nợ mới với nợ cũ luôn.” Lời nói này, Dương Tầm Chiêu nói có chút nghiến răng nghiến lợi, cũng không có cảm giác cái gì không ổn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!