CHƯƠNG 1998
Mẹ Lâm nhìn Lâm Bối, lần đầu tiên bà cảm thấy việc đến đây không hề sai. Ban đầu bà còn oán trách Đường Lăng tự nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu. Bảo sao Lâm Bối lại thích Đường Lăng, cảm giác được người khác đối xử thật lòng, làm sao cô có thể dễ dàng từ bỏ?
“Con muốn gả cho Đường Lăng sao?” Mẹ Lâm chủ động nhắc tới chuyện này, suy nghĩ của bà quá đơn giản rồi, tình cảm của con người không thể nào hoàn toàn kiểm soát được. Từ nhỏ Lâm Bối đã thiếu thốn tình cảm rồi, bây giờ tình cảm bày ngay trước mắt cô, làm sao cô có thể từ bỏ?
Lâm Bối gật đầu, cô chậm rãi nói: “Con muốn gả cho anh ấy, muốn đến nhà họ Đường. Sự yêu mến bọn họ dành cho con là điều mà bao nhiêu năm nay con cầu còn không được. Con thích Đường Lăng, con muốn sống với anh ấy cả đời.”
Mẹ Lâm gật đầu: “Nhưng bây giờ con vẫn là tiểu vương tử của nước R.” Mẹ Lâm không hối hận vì bao nhiêu năm nay đã nuôi nấng Lâm Bối như một cậu con trai, nếu không làm vậy bà có lẽ đã không bảo vệ được Lâm Bối rồi. Hiện giờ Lâm Bối đã trưởng thành, cô đã có thể tự đưa ra quyết định của mình.
“Con muốn từ bỏ thân phận đó. Con muốn tất cả mọi người đều biết con là một người phụ nữ, con muốn gả cho Đường Lăng.” Lâm Bối kiên định nói, cô cũng không quan tâm chuyện này sẽ gây ra bao nhiêu ồn ào ở nước R.
Mẹ Lâm hé miệng nhưng không lập tức nói ngay, bà suy nghĩ một lát rồi mới từ từ nói: “Được, con có thể tự quyết định nhưng con phải nghĩ cho kỹ, con sẽ phải tự mình gánh chịu những hậu quả đó.”
Bà mệt rồi, chuyện của Lâm Bối bà không muốn quản nhiều nữa. Hôm nay khi ở nhà họ Đường, bà có thể cảm nhận được tình cảm của nhà họ Đường dành cho Lâm Bối là thật lòng thật dạ. Chỉ cần Lâm Bối có thể được hạnh phúc thì bà cũng mãn nguyện. Huống hồ, về sau bà cũng không ở đây nữa.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Đường Lăng sẽ tự mình xử lý những chuyện này nên con không cần bận tâm.” Lâm Bối nhướng mày, những chuyện này hiện giờ không cần cô lo lắng nữa, cô bằng lòng tin tưởng Đường Lăng.
Mẹ Lâm gật đầu, đúng vậy, có nhiều chuyện không cần suy nghĩ quá nhiều mà chỉ cần một kết quả, nước R hay những thứ khác cũng vậy, sẽ luôn có thứ phải bỏ đi.
Lâm Bối hiểu rõ điều này hơn mẹ Lâm, cô cũng biết, mẹ cô nhất định sẽ đồng ý với cô. Vậy nên lúc này cô chỉ cười khẽ, nói nhỏ một câu: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!