CHƯƠNG 1979
“Mẹ của tôi ở đây, đương nhiên tôi phải tới rồi.” Lâm Bối đích thân đi tới. Đám người này đúng là biết chọn chỗ thật đấy, hẹn ở nơi hẻo lánh thế này là để chờ cô gặp chuyện không may à? Hay là chờ chính bọn chúng gặp chuyện không may đây? Dù sao kiểu gì cũng cần có người chết ở đây.
“Lâm Bối!” Mẹ Lâm Bối cất tiếng gọi. Sao con bé này lại đi một mình thật vậy? Một mình con bé có thể đánh lại nhiều người vậy sao?
Lâm Bối nhẹ nhàng nhìn sang mẹ mình, mẹ Lâm lập tức yên tĩnh lại. Đúng vậy, bà lo lắng cái gì chứ? Nhiều năm như vậy, con gái có thể đi đến hôm nay thì sao có thể không chuẩn bị chút nào được? Việc bà cần làm bây giờ là đừng để con bé lo lắng.
“Tôi đã tới rồi, các người có thể thả mẹ tôi ra được chưa?” Lâm Bối nhìn thẳng vào Dụ Đạt, người này đúng là không biết dè chừng chút nào cả, đã quên kết cục của Karoo rồi hay sao? Ngang nghiên lộ diện như thế này chẳng phải chán sống thì là gì?
“Đúng vậy! Tiểu vương tử có biết tại sao chúng tôi muốn cậu đến đây không?” Dụ Đạt phá lên cười, hẳn là tiểu vương tử đấy nha, còn đang được quốc vương yêu thích nữa chứ. Nhưng thế thì sao, cuối cùng vẫn không bảo vệ được cho cậu ta.
“Nơi này rất thích hợp để hủy xác, xóa dấu vết, các người định làm vậy đúng không?” Lâm Bối cũng không dài dòng, mọi chuyện hai bên đều hiểu rõ trong lòng, không cần diễn trò làm gì.
“Tiểu vương tử đúng là thông minh, đã biết rồi mà còn dám một mình đến đây à?” Dụ Đạt cười hỏi, tiểu vương tử này thoạt nhìn da mịn thịt non, không biết sờ lên sẽ thế nào đây? Ý nghĩ này vừa sinh ra đã khiến Dụ Đạt nóng lòng muốn thử.
Cảm nhận được ánh mắt Dụ Đạt thay đổi, Lâm Bôi lập tức sởn da gà: “Nếu tôi đã biết mục đích của anh rồi, anh cho rằng tôi không có chuẩn bị gì chắc?”
“Ồ? Cậu đã chuẩn bị gì rồi? Đừng quên, mẹ của cậu vẫn đang trong tay tôi đấy.” Dụ Đạt ra hiệu cho người đẩy mẹ Lâm Bối ra, cả đêm không nghỉ ngơi tốt, đáy mắt mẹ Lâm đã có quầng thâm. Lâm Bối nhìn Dụ Đạt, được lắm, khá đấy, còn tưởng anh ta thức thời nên định thả cho một con đường sống, không ngờ người ta lại nóng lòng đâm đầu vào chỗ chết.
“Thả mẹ tôi ra, anh muốn làm gì, tôi sẽ đứng yên không động đậy.” Lâm Bối đứng yên tại chỗ không chút sợ hãi. Nếu không phải cô đang mang thai thì còn có thể đánh một trận với đám người này. Nhưng bây giờ cô đang mang thai, rất nhiều chuyện không thể làm được, chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau. Thế nên cũng chỉ có thể kéo dài thời gian chờ anh trai đến thôi. Hơn nữa Lâm Bối biết, Đường Lăng ở ngay gần đây, anh sẽ bảo vệ cô, vậy nên cô không sợ gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!