CHƯƠNG 1957
“Em đang nghĩ gì vậy?” Dương Tầm Chiêu vừa vào phòng đã thấy Hàn Nhã Thanh đang thất thần, vậy là liền đi tới ôm lấy cô từ phía sau.
“Em đang nghĩ liệu chúng ta nên đi đăng ký kết hôn không.” Hàn Nhã Thanh không quay đầu lại mà thuận thế tựa vào ngực Tư Đồ Không. Giọng nói, hơi thở của người này đã quá quen thuộc với cô rồi, đến mức cô không cần nhìn cũng có thể nhận ra được.
Dương Tầm Chiêu mừng rỡ, mấy hôm trước Nhã Thanh vẫn còn muốn chần chừ. Hôm nay vừa ra ngoài một chuyến liền đổi ý, câu này của cô khiến Dương Tầm Chiêu sinh ra cảm giác như bị bánh mì loại lớn rơi trúng đầu vậy.
“Nhã Thanh, em nói thật không?” Dương Tầm Chiêu quay người Hàn Nhã Thanh lại, để cô đối mặt với mình. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, rất sợ cô đổi ý.
“Ngốc à, em đã nói ra thì đương nhiên là thật rồi.” Hàn Nhã Thanh áp hai tay lên má Dương Tầm Chiêu, hai người mong đợi đến ngày cưới đã rất lâu rồi, chỉ là vì đủ loại nguyên nhân mới luôn trì hoãn. Giờ cô đã quyết tâm muốn cưới Dương Tầm Chiêu, đương nhiên là rất nghiêm túc. Hơn nữa, cô thật lòng cảm thấy mình không thể buông bỏ tình yêu với Dương Tầm Chiêu được. Cô yêu Dương Tầm Chiêu, muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.
“Được, vậy ngày mai chúng ta đi luôn!” Dương Tầm Chiêu kích động nói. Từ lâu anh đã xác định Hàn Nhã Thanh là người con gái anh muốn đi cùng cả đời. Nhưng dường như luôn có rất nhiều chuyện ngăn cản giữa hai người, loại cảm giác này rất không tốt, làm anh bất an không thôi, anh sợ Hàn Nhã Thanh có ngày sẽ đổi ý. Nhưng trái tim của anh thì chưa từng thay đổi, dù Hàn Nhã Thanh không muốn ở lại bên cạnh anh thì anh cũng không định để Hàn Nhã Thanh rời đi, tuyệt đối không.
Sau đó anh từ từ thử tin tưởng Hàn Nhã Thanh, tin rằng cô chắc chắn không rời bỏ mình. Đến lúc này, cuối cùng bọn họ cũng có thể ở bên nhau danh chính ngôn thuận rồi.
“Không vội, sáng mai chúng ta tới tìm thành chủ trước đã.” Hàn Nhã Thanh cười nói. Dương Tầm Chiêu giật mình, sau đó gật đầu. Là do anh quá vui sướng, giờ Nhã Thanh đã có người nhà của mình rồi, chắc chắn phải để bọn họ biết, nhận được lời chúc phúc của bọn họ mới là điều quan trọng.
“Vậy sáng mai chúng ta đi luôn.” Dương Tầm Chiêu vui vẻ nói, Hàn Nhã Thanh gật đầu. Trước mặt cô, người này thỉnh thoảng cứ như một đứa trẻ vậy, khiến cô không nỡ làm anh tổn thương, còn thầm muốn cưng chiều anh nữa.
Tối hôm nay Dương Tầm Chiêu không nỡ “tra tấn” Hàn Nhã Thanh. Anh hy vọng ngày mai có thể đi gặp thành chủ Quỷ Vực Chi Thành cho sớm, để ông ấy đồng ý gả Hàn Nhã Thanh cho mình. Như vậy hai người có thể bên nhau mãi mãi rồi.
Sáng hôm sau Dương Tầm Chiêu dậy rất sớm, vào phòng thay đồ chọn lên chọn xuống vẫn không thấy hài lòng. Hàn Nhã Thanh đứng cạnh buồn cười không thôi. Dương Tầm Chiêu để ý đến mấy thứ này từ bao giờ thế? Cứ như một đứa trẻ vậy.
“Bộ này đi.” Hàn Nhã Thanh cầm một bộ ra đưa cho Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu gật đầu, Hàn Nhã Thanh tự tay chọn thì đương nhiên anh thích rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!